Chị lẳng lặng nghe rồi xía vô: em nghe nói đàn ông chơi vợ nhiều thì đâu kịp sản sinh tinh trùng ra được, có khi vì vậy mà anh không có con cũng nên. Lại nữa, anh đụ chị cành cành mà sao khỏe dữ, người ta là sụm xương sống hết rồi. Tôi cười lên sằng sặc và chửi thề: đụ như vậy mà nó còn thèm cặc đi lấy bậy, nên mới kẹt khỏi được ra đi. Chị có vẻ thông cảm và tội nghiệp cho vợ tôi nên góp ý: anh đừng giận chị mà oan uổng, có khi chị quen sống đầy đủ, nên khi anh đi tù thì chị phải lách tìm cách tránh thiếu thốn.
Tôi nghe mà như bị đâm xói vô tim, tôi chửi tùm lum lớn tiếng: hoàn cảnh mẹ gì, nó mê cặc thì có. Mà lấy ai cũng được, sao lại lăn vô lấy cái thằng bỏ tù chồng mình. Để con cặc dơ của nó xọc vô lồn mà gớm. Tôi nói mà hai mắt long lên sòng sọc, chị có vẻ khiếp, cứ bấu lấy tôi mà kêu: kìa anh, sao hung vậy. Tôi dịu đi, nhưng lòng bị tổn thương vô cùng. Chị tỏ vẻ áy náy vì đã khơi lại vết thương lòng âm ỉ của tôi.
Chị trớ ra, dơ thẳng hai tay, gọi tôi: anh dựa vào em đi, đừng hận nữa. Tôi như cái lá rụng, rớt vào lòng chị. Chị đỡ cho đầu tôi đặt vào bên vú phải, xoay cho chót mũi tôi hít ngửi vào cái vú mềm và nói như mẹ nói với con: anh hít chút đi cho quên hết nỗi đau. Em hứa không bao giờ hỏi đến nữa.