*
* *
Hôm nay, thứ 7 ngày cuối tuần, cũng là ngày cuối tháng 3 của năm 2004, Thông cùng cha ra phi trường đón người dì mới chỉ lớn hơn Thông có 1 tuổi. Thông khó xử, cả ngày cứ tâm trạng bâng khuâng bất thường không biết làm sao gặp mặt và gọi một người chỉ lớn hơn chàng một tuổi là dì. Trên vai vế thì gọi là dì, nhưng trong thực tế, nếu Thuý đã là vợ của cha Thông thì Thuý nghiễm nhiên hợp pháp trở thành “mẹ ghẻ” của Thông rồi. Rồi mặc kệ, Thông biết cha mình đã già, cha cũng cần phải có một người đàn bà để hoan hỉ, tâm sự lo lắng cho cha trong tuổi xế chiều này. Chứ chàng còn phải lo tương lai cho chàng, cứ đi học xa nhà, cha yếu cha bệnh có lo được mãi mai gì đâu. Âu cũng là định mệnh an bài, thôi để chuyện gì tới đâu thì tới.
Chiếc máy bay American Airline chở Thúy đáp xuống phi trường John Wayne (Santa Ana, Cali) từ Los Angeles, Thuý sau khi đã làm thủ tục nhập cảnh vào Mỹ cũng đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Ông Châu cùng Thông thon thót lo lắng không yên. Đến chừng cánh cửa vừa hé ra, thoáng thấy bóng Thuý xuất hiện trong chiếc váy đen ngắn cùng chiếc áo sơ mi trắng gương mặt nàng có chút mệt vì đường xa, ông Châu lật đật chạy đến ôm chầm lấy Thuý hôn lấy hôn để mà không quên một chút lãng mạng kiểu phương Tây đó là một cành hoa hồng tặng cho Thuý chào mừng nàng bước chân lên đất Mỹ, đánh dấu một bước ngoặc trong lịch sử đời nàng Nguyễn Thanh Thuý.