Chị Châu của Vy vốn là người của triết lý thâm sâu. Lúc đầu nàng chưa hiểu lắm những gì chị mình nói, nhưng lao sâu vào những chuyến đi. Nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của các em nhỏ, những câu nói ngây thơ, những niềm vui rạn vỡ theo những cái áo mới, giấy bút sách vở, những ánh mắt thơ ngấy dõi theo những khi nàng từ giã một nơi thăm viếng thì lúc đó Vy mới nhận ra những ý nghĩa trong câu nói chị Châu.
Vy hơi giật mình khi nghe giọng Dũng bên tai:
“Làm gì mà ngồi ngẩn ngơ như vậy. Nhớ người yêu rồi phải không?
Vy nghĩ bụng phải cho anh chàng này một bài học. Nàng mở máy.
“Anh ngồi xuống đây…
Nàng thấy anh chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, xếp bằng dưới đất trong tư thế kiết già.
“Xin tuân lệnh…”
Vy cười. Không biết ở người đàn ông này có cái gì làm nàng muốn cười vui. Cái cảm giác thân thiện, vui vui trong lòng nàng lại trỗi dậy. Khi gặp ánh mắt của Dũng, Vy hơi lúng túng. Ánh mắt đó chụp phủ lên nàng như muốn ôm ấp khuôn mặt, nụ cười của nàng. Hình như Dũng cũng lúng túng theo:
“- Tôi đã nói cô đừng cười. Nụ cười của cô chắc làm nhiều người ngả nghiêng lắm phải không?
Thảo Vy cười nhỏ:
“Vy chỉ nghe mình anh nói vậy”
Dũng bắt lấy cơ hội bằng vàng:
“ Như vậy tôi là người đầu tiên chao đảo vì miệng cười của Vy?