Sau năm phút ngồi nói chuyện, Khánh nghe thấy có tiếng trẻ khóc. Thu đứng dậy đi vào phòng, bế đứa con gái 5 tháng tuổi ra và nói : ” Xin lỗi anh, cháu đói tôi phải cho cháu bú. ” Sau khi che mặt ứa bé và vú bằng chiếc khăn tắm, Thu vạch áo cho con bú. Tuy Thu đã lấy khăn che đậy, nhưng Khánh vẫn có thể thấy thấp thoáng bầu sữa trắng hồng khi đứa bé quơ tay sờ vú mẹ.
Nửa giờ sau khi đứa bé đã no sữa và buồn ngủ, Thu bế con vào phòng. Nàng trở lại sau mấy phút, hai má ửng hồng, mỉm cười, mời Khánh vào phòng ăn. Sau bữa tráng miệng, ba người ra phòng khách coi TV. Khánh buồn ngủ nói : ” Xin lỗi hai bạn, ngồi trong chiếc xe đò chật chội, chậy trên quãng đường dài 400km, tôi hơi mệt, xin phép cho tôi đi ngủ trước. ”
Thu đáp : ” Vâng chúng tôi hiểu, xin anh cứ tự nhiên ” Tính nối tiếp : ” Tôi phải làm việc từ 7giờ30 sáng đến 6giờ30 chiều. Buổi sáng 7 giờ tôi phải đi rồi, nhưng ở nhà còn vợ tôi sẽ lo việc ăn uống cho anh và cô ấy cũng có người nói chuyện cho đỡ buồn. Anh không cần dậy sớm nếu cần ngủ. ”
Hai vợ chồng Tính đều vui vẻ giúp đỡ Khánh mọi thứ cần thiết. Thu dẫn Khánh đến phòng dành cho khách để chàng nghỉ ngơi. Thu đưa Khánh khăn mặt, khăn tắm, bàn chải, thuốc đánh răng và chỉ cho chàng biết buồng tắm ngay bên cạnh phòng chàng. Thu chúc chàng ngủ ngon, rồi đi về phòng khách coi TV với chồng.