Thu nhắm mắt, không nhớ mình đang trần truồng nằm trên giường trước cặp mắt của người bạn chồng. Mười phút sau, Thu thiu thiu ngủ, hơi thở đều đặn, chứng tỏ nàng đã hoàn toàn qua cơn choáng váng. Khánh lại cúi xuống hôn lên môi nàng. Giống như lần trước, nàng hôn lại chàng.
Thình lình nàng đẩy Khánh ra vì biết rằng lại một lần nữa nàng nhầm là đang hôn chồng. ” Ô ! không, không thể như vậy được….Sai…thật là sai trái…Chúng ta không nên làm như vậy….”
” Sai ? Cái gì sai ?….tôi vừa giúp chị tỉnh lại sau cơn ngất xỉu….”
” Vô cùng sai trái….tôi nằm trên giường dành riêng cho anh….trần truồng…..” Thu sực nhớ mình đang trần truồng, vội vàng một tay che vú, một tay che lồn.
” Trước đó chị đã làm gì ? có nhớ không ? ” Khánh trêu chọc ” Chị thích thú lắm mà….. ? ”
Thu mở to mắt, nhìn chàng, mặt nhăn nhó hỏi : ” Anh đã thức giấc ?….anh đã nhìn thấy tôi…..? ”
” Đúng ! tôi đã thức dậy từ lâu, tôi đã thấy hết….chị muốn tôi mà …..” Khánh đỡ nàng ngồi lên cạnh giường. Thu khép hai đùi che giấu lồn, tay đưa lên che vú và nói : ” Áo tôi đâu ?…..tôi cần mặc áo, tôi không thể trần truồng mãi thế này ”
Khánh không còn khách sáo, liền đổi cách xưng hô : ” Hôm nay trời không lạnh, em không cần mặc áo quần cho nó vuớng vít, khó chịu lắm em ạ…..”