Đầu óc Tuyết Anh cứ mãi vấn vương, thôi mình so đo thiệt hơn, lo lắng chuyện nhảm làm gì, đã chấp nhận buông tha nhau tìm nguồn vui: mình vui hưởng lạc trước, bạn vui thú, chồng mình cũng vui lây là nguồn hạnh phúc, mọi tiết tấu tình dục hài hòa là thoả chí. Chẳng bên nào mất mát hay thiệt thòi một điều gì đâu, cũng chẳng phải ngoại tình- phạm tội gian dâm- gì cả, mà thực chất tìm lạc thú xác thịt trần gian đích thực. Còn hơn lẳng lặng để qúy ông lén đi “lăng nhăng” lây nhiễm căn bệnh thế kỷ về nhà càng nguy khốn chung hay sao?.
Tuyết Anh ngây ngất cảm giác cơ thể dậy sóng tình, nàng bắt đầu lần đầu úp mặt vào háng Chiến, chậm rãi nựng cục bảo vật cương cứng bằng chiếc môi ướt át dồn dập một lúc. Nàng lơi lơi mới quan sát nhìn lên xuống kỷ càng hơn:
– Ôi kìa!, khúc gân của anh Chiến có phần “khiêm nhường” hơn của Tâm về kích cỡ: to kệch cỡm; nó chỉ có chiều dài hơn, như quả chuối già chín vàng mượt, vòng tròn thon ốm hơn, lại có mấu rõ ràng, hơi cong và đầu khấc trắng như tên thư sinh mặc áo tụng trước sân trường kinh thi. Có lẽ đạt chiều dài là do thường nhật được bà vợ “luyện công phu” bú, ngoạm biểu diễn bởi bờ môi của Hồng Nga rồi chăng?
Chiến bắt đầu chủ động ngồi bật dậy, trố mắt từ từ chiêm ngưỡng hang động của Tuyết Anh. Thám hiểm hai tay chàng banh mép âm môn để nhìn tận tường những nếp xếp tươi tắn đổ dồn từ dầy to dần nho nhỏ vào tận hang sâu, dù rằng Tuyết Anh- Hồng Nga, phụ nữ hai lăm xuân xanh, còn hương sắc ngạt ngào đượm tình mặn mà ái ân, chờ đón, du dương vun vít bên giai nhân ban tặng.