Anh thanh niên đó nhìn Hồng một lần nữa và nhìn chăm chăm . Anh ta còn cười duyên đưa cặp mắt sáng như viên ngọc về phía Hồng .
– Hãy cho xe ngừng lại – anh ta nói nhỏ nhẹ như chắc như đinh thép.
Không biết một động lực nào mà Hồng đã ngoan ngoãn cho xe ngừng lại ngay lập tức. Cả ba ngồi đó trong bầu trời đen kịn chỉ có tiếng rịt rà của máy xe và tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của Lan . Chung quanh tiếng côn trùng ọ ẹ vang rền . Hồng bất giác thấy sợ vô cùng . Thôi rồi, không biết phải làm sao đây !
– Tất cả ra ngoài – anh thanh niên bỗng lên tiếng ra lệnh .
Trái tim của Hồng bỗng khua lên như trống trận . Anh thanh niên đó bước ra khỏi xe trước và đi bộ vòng qua để mở cửa bên phía của Lan . Anh ta giúp Lan bước ra mặc dù Lan vẫn còn đang ngáy ngủ . Hồng theo dõi, tò mò, và run sợ .
Anh ta quay qua Hồng và nói :
– Không có điều gì sẽ hại cho người bạn của em và em đâu . Em có hiểu không ?
Hồng gật đầu nhưng hãy còn lo lắng lắm! Anh thanh niên đẹp trai dường như đọc được ý nghĩ đó của Hồng liền nói:
– Chắc em không tin lời của anh nói chứ gì .
Hồng liếc nhìn chàng thanh niên đó lần nữa và lắc đầu ngây thơ nói :
– Không, tôi không tin . Tôi không biết anh là ai và tôi cũng không muốn biết .
Anh thanh niên đó bỗng thoáng nét buồn trên khuôn mặt nói:
– Họ đã nói là thế mà . . .