Chỉ trong tít tắc anh ta liền xuất hiện trước mặt của Hồng, nhìn chằm chằm vào mắt của Hồng bằng tia sáng hoang dại . Hồng kinh ngạc giật mình . Rõ ràng là mới thấy anh ta đứng bên kia , sao lại đứng đây . Thiệt không tin vào mắt mình . Hồng nhìn lại, ngạc nhiên và chết điếng . Nàng tiếp tục nhìn anh ta như thưởng thức một điều gì đó vô cùng tuyệt vời . Vừa sợ vừa thích . A?h mắt chàng ta giữ Hồng trong tia sáng vô hình dường như không thể tách rời giữa hai người họ . Nó cữ giữ Hỗng mãi như thế, không động đậy, không có sức khán cự . Một lát sau, anh ta nói nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm đều đều như người máy robot:
– Không có điều gì làm hại em hết . Chúng tôi chỉ muốn kiến thức, chúng tôi muốn thấu hiểu, chúng tôi muốn sự hài hòa của vũ trụ .
Nếu Hồng đã có một chút tự chủ nào đó, Hồng đã sẽ cười lớn ra ngoài vì lời nói “hoạt họa” của anh ta . Nhưng một lý do nào nó lúc đó, tại đó mà làm cho nàng cảm thấy lời nói của anh ta không buồn cười chút nào . Mọi thứ anh ta nói đều có nghĩa khi ánh mắt hoang dại của anh chàng tuấn tú chiếu sáng vào mắt của Hồng . Trên đầu anh ta phát ra những tia điện quang thật là kỳ lạ vô cùng . Khi đó nàng thấy rõ tóc của chàng vàng hoe óng ánh . Khuôn mặt đẹp như thiên thần . Nàng như ngây dại trong chốc lát .