Ông Năm ngày hôm sau, tự nhận và viết bản kiểm điểm trình lên hiệu trưởng về chuyện ấy,rồi ông xin nghỉ không lương từ hôm đó…vài tuần trôi qua,ông cứ quanh quẩn ở nhà nghĩ vẩn vơ đến cái chuyện với cô văn thư hôm ấy.ông thấy thật lạ…lâu nay, từ khi vợ ông mất,ông đã tự kìm chế cái khoái cảm của đàn ông,có nhiều lúc ông tưởng là nó đã liệt mất tong…vậy mà bây giờ,mỗi sáng thức giấc,ông thấy rất lạ,cái dương vật của ông cứ cương lên rất căng cứng.nó khoẻ mạnh một cách phi thường.ông ngồi xuống ghế và khẽ lắc mông,cái dương vật của ông theo đà lắc của mông chỉ trong chốc lát đã ngóc nên trong quần ,ông cảm nhận được điều đó và khẽ cười một mình …và mắt ông đập vào một tờ thiếp mời ăn cưới đỏ dọi ở trên bàn …ông cầm lên và giật mình .(trời thằng Tuấn nhà bên cưới vợ nó mời ,cách năm ngày rồi mà mình quên mất …thế có chết không? ).ông tự chách mình đãng trí vì tự lủi thủi trong nhà… tự cách ly mình với mọi người.
sáng nay mặc mỗi cái quần đùi lên trần thượng tập thể dục, rồi tiện không khí mát mẻ ,thoáng đãng ..ông lấy tre và ngồi trẻ tăm …mải trẻ tăm ông không để ý …trần thượng nhà bên có một cô con gái mặc bộ đồ ngủ ,đó là vợ Tuấn mới cưới ,cô đang phơi quần áo ,trên mình mặc bộ đồ ngủ mỏng tang khi cô đã phơi song quần áo,cô nhìn thấy ông Năm ngồi trẻ tăm thì hỏi chào với sang :