-Bác trẻ tăm sớm thế ?
nghe có giọng ai đó hỏi mình ,ông Năm nhìn sang .trước mắt ông là một cô gái trẻ tóc dài ,khuôn mặt trắng hồng ,đôi mắt hiền dịu ,đôi môi hồng …và đặc biệt sau làn áo ngủ là cặp vú căng tròn,nước da trắng mịn, đầy vẻ quyến dũ tươi mát.sau phút ngỡ ngàng nhìn cô gái trẻ …giọng ông Năm :
-Chào cháu ,cháu là cô dâu mới phải không?
-Dạ vâng ạ!-giọng cô gái-cô dâu năm ngày , cũ rồi bác ạ …
ông nheo mắt nhìn vào đôi mắt tươi trẻ của côgái :
-Trời !đang tuần trăng mật mà sao lại bảo là cũ?
cô gái vẻ hơi buồn:
-Cháu chả hiểu trăng mật ,ngọt đắng thế nào cả ?
ông nhìn cô gái tủm tỉm :
-Cháu và Tuấn lại có chuyện gì trong tuần trang mật sao?
cô gái vẻ mặt lại càng buồn:
-Từ hôm cưới đến hôm nay,ngày nào anh ấy cũng say,ngủ bên anh ấy toàn mùi rượu…cháu sợ phát khiếp.
ông Năm nhìn cô gài vẻ thông cảm:
-đừng buồn cháu ạ!Tuấn nó có nhiều đức tính tốt lắm đấy…chắc Tuấn lấy được vợ đẹp,vui quá chén thôi.
cô gái nhìn ông Năm cười:
-Khi yêu anh ấy,anh ấy hay ca ngợi về bác cho cháu nghe.bây giờ cháu lại thấy bác ca ngợi anh ấy…đúng là bạn chi kỷ có khác.
ông Năm cười hiền:
-ừ!bạn chi kỷ của bác là Tuấn đấy.hai bác cháu hay tâm sự với nhau lắm…vậy mà khi Tuấn cưới vợ,chẳng hiểu sao, bác lú lẫn thế nào lại quên biến mất…thế mới chết chứ.