Anh có blết hơn mười năm nay, chưa có ai cởi chiếc áo này ra không. Bây giờ nằm đây với anh như thế này, thằng chồng em lạt đang đi xuống. Thử hỏi làm sao em không giật mình.
Lúc ấy một người đàn ông từ trên lầu đi xuống. Anh ta không bât đèn mà mò mẫm đi trong đêm ra ngoài nhà đậu xe. Bạch Liên nói:
-Hắn là Bình, chồng em đó. Giờ này y ra nhà đậu xe làm chi vậy không biết.
An nói:
– Thì tụi mình cứ theo hắn xem y đang dở cái trò gì nay.
Bạch Liên cười hi hí.
– Y làm gì như mộng du ấy.
– Không phải mộng du đâu. Y lấy đồ nghề ra sửa xe kìa.
– Tại sao lại sửa xe vào giờ này chứ. Bộ y điên rồi hay sao?
Bỗng An la lên:
– Trời ơi, không phải y sửa, mà là phá xe.
Bạch Liên lại thực gần, nhìn Bình đang lui khui vặn những con ốc thắng xe cho lỏng ra. Nàng sợ hãi nói:
– Nếu ngày mai ai lái chiếc xe này sẽ gây ra tai nạn ngay. Em nghĩ hắn lại dở trò gì nữa đây.
An lắc đầu.
Không, anh thấy tình trạng này, xe phải chạy ít nhất vài chục cây sốbộ thắng mới súc ra. Lúc ấy mới có tai nạn. Thằng này nham hiểm thực, nó làm như thế này khó có ai điều tra ra lắm. Nhưng mà ngày mai, ai sẽ lái chiếc xe này đi xa đây.
– Em sợ lại là con vợ hắn.
– Em muốn nói y lại tính hát cái tuồng bảo hiểm cũ hay sao?
– Em nghi như vậy.
– Nếu vậy chúng mình ở lại đây coi màn hát này kết thúc ra sao mới được.