Hai vợ chồng ăn ở với nhau gần chục năm rồi, đàn con càng ngày càng đông, tiền trợ cấp xã hội eo hẹp. Nàng phải bôn ba hết chỗ này tới nơi nọ, kiếm tí tiền mặt phụ vào tiền xã hội cho đủ trang trải những chi phí hàng ngày mà vẫn còn túng thiếu đủ điều. Mấy năm nay nhờ cái màn Cậu Hai Trạng nên cung đỡ khổ. Bởi vậy, dù cho biết để chồng ở nhà bà Chín què này cũng có ngày mang họa mà nàng không làm gì hơn được. Còn đem hết cả đám con cái tới đây đâu có đưọc Chỗ làm ăn mắn mung mà. Con nít dại miệng, nhỡ có chuyện gì bể mắn lại khổ cả đám thôi. Bởi vậy, hai vợ chồng cứ đi đi về về. Dùng nhà bà Chín như một cơ sở thương mại. Vợ thì kiếm khách, chồng ở nhà dàn dựng cho bà Chín đối đáp, tiền bạc chia làm ba sòng phẳng cũng dễ chịu.
Bà Chín nằm vài phút rồi từ từ mở mắt tỉnh dậy. Bà nhìn mọi người mỉm cười, nói:
– Hôm nay không hiểu tại sao Cậu Hai Trạng về mạnh mẽ quá tôi đã tưởng du luôn địa phủ rồi chứ:
Lý cười dả lả.
– Chị chỉ nói bậy nói bạ thôi. Cậu Hai Trạng thong mẹ lắm, làm sao hại chị được,
Cả An và Bạch Liên đứng xem màn hài kịch một cách bực bội. Không hiểu sao hồn Bé Hai tự nhiên lại bắn ra khỏi xác mẹ cậu ta một cách bất ngờ như vậy. Đã mấy lần An và Bạch Liên bảo cậu ta nhập lại vô thân thể mẹ cậu mà cậu ta không thế nào làm được. Cuối cùng, cả ba đành đứng nhìn màn kịch mắn mung của cái sân khấu này.