Cuộc viếng thăm của mẹ Hoa lần này hình như hơi vội vã và ngắn ngủi. Mẹ nàng cũng chỉ nói tới chuyện hôn nhơn của bà một lần đó rồi thôi. Hoa lại trở về phòng nội trú với những ngày tháng trông mong và mơ mộng.
*
* *
Thấm thoát đã tới lễ Giáng Sinh, Hoa về nhà với niềm vui hớn hở. Nàng đã nôn nóng từng ngày, từng giờ cho kỳ nghỉ lễ này và hôm nay đã tới lúc được về nhà. Trong thâm tâm, Hoa tin chắc rằng Luận cũng trông mong giờ phút gặp gỡ này.
Ngồi trên xe bus mà lòng nôn.nóng vô cùng. Loại xe chở hành khách này cứ mỗi tỉnh lại ngừng lại đón khách thành thử thay vì lái xe riêng khoảng một tiếng thì Hoa đã phải ngồi hơn hai tiếng đồng hồ trên xe. Nàng nôn nóng vô cùng, lâu lâu Hoa lại dòm đồng hồ .và cảm thấy cuộc hành trình dài vô tận.
Khi xe vừa tới trạm San Jose, Hoa vừa nhẩy xuống xe đã thấy có tiếng gọi.
– Hoa. Má đây nè.
Hoa quay lại nhìn, mẹ nàng đang đậu xe bên kia đường. Bà cũng vừa mở cửa xe đi về phía nàng. Hoa hơi thất vọng vì chỉ thấy có một mình mẹ nàng đi đón, nàng không thấyLuận đâu. Hoa vội hỏi:
– Chú Luận không đi đón con hả má?
Mẹ nàng xách dùm Hoa một cái vali, bà nói:
– Chú Luận bận đi công chuyện, nhưng tối nay con sẽ gặp chú ấy.
Hoa theo mẹ lên xe, nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt ngây thơ của nàng. Tại sao chàng lại không tới đón nàng. Hoa đã phải đi xe bus mà khi tới bến xe, Luận cũng không thèm ra đón nữa thì quả thực hơi quá đáng. Trên đường về nhà, Hoa hỏi mẹ:
– Chú Luận mắc công chuyện gì mà không đi đón con được hả mẹ?
– Chú ấy bận suấtbuổi chiều nay tại sở. Hồi này nhiều khách hàng nên chú ấy ít có thời giở rảnh rỗi lắm.