Bẩy thi sĩ thấy lúc này yên lặng là vàng nên ngồi tỉnh bơ, nhìn lên trời như đang tìm vần thơ, mặc cho ai nói gì thì nói. An thì đứng dựa vô bàn thờ từ nãy tới giờ nhìn mọi người mà không biết phải làm gì. Còn bé Hai thấy mẹ và Lý đánh nhau lúc đầu cuống lên, chạy vòng vòng, la hét. Nhưng nào có ai nhìn thấy, hoặc nghe thấy gì đâu. Bởi vậy chỉ một lúc sau, cậu ta cũng như An đứng trơ trơ mà nhìn.
Bỗng An nghĩ; tại sao không nhân cơ hội này, khích cho bé Hai nhập xác bà Chín nói rõ chuyện gia đình chàng. Không chừng sự xuất hiện của bé Hai trong giờ phút này vừa giúp chàng, vừa giúp vợ chồng Bẩy thi sĩ làm hòa với nhau. Chàng quay qua bé Hai nói:
– Bé Hai à, cháu nhìn thấy cô Bẩy có tức cười không?
Bé Hai từ nãy tới giờ rầu rĩ, tự nhiên nghe An nói vậy, nhìn chàng hỏi:
– Chú nói cô Bẩy tức cười cái gì?
An mỉm cười, nói:
– Cháu coi kìa, cô ta bị mẹ cháu xé rách hết quần áo mà cứ ngồi đó khóc như em bé ấy.
Mặt bé Hai hơi tươi lên, nói:
– Ừ héng, sao cô Bẩy không biết mắc cỡ hả chú. Coi kìa, hì hì…
– Cháu có muốn chọc cho cô Bẩy điên lên chơi không?
Bé Hai lắc đầu nguầy nguậy.
– Không đâu, không đâu… cháu chọc cô ấy, cô ấy lại đánh mẹ cháu đó.
An cười ha hả thực sảng khoái, nói:
– Chú có cách làm cho cô ấy sợ mẹ cháu thì sao?
– Chú làm sao?
– Chỉ là cháu có muốn không đã, chú làm liền.
Bé Hai gật đầu.
– Dạ, chú làm đi.
An giao hẹn.
– Nếu cháu muốn thì phải nghe lời chú chịu không?
– Chịu mà.
– Bây giờ cháu cười đi.
Bé Hai hỏi lại:
– Tự nhiên chú bảo cháu cười làm chi vậy?
– Thế cháu muốn nhập vô xác mẹ cháu thì phải làm sao?
– Hàng ngày khi nào mẹ cháu muốn thì cháu mởi nhập vô xác mẹ cháu được. . .
– Còn như mẹ cháu không muốn thì sao?
– Thì cháu không nhập vô được đâu.
– Chú có cách làm cho cháu nhập được vô xác mẹ cháu mà không cần mẹ cháu muốn.
Bé Hai mừng rỡ hỏi:
– Chú làm sao, chỉ cho cháu đi.
An gật đầu nói:
– Tại cháu không để ý thôi. Ngoài lúc mẹ cháu muốn cháu nhập xác, cháu có thể nhập vô bả được. Còn một cách khác nữa là khi cháu cười thực lớn thì tự nhiên thân thể mẹ cháu cũng sẵn sàng mở ra cho cháu chui vô, không nhớ hay sao? Lúc nãy chú đã nói với cháu rồi mà. Bé Hai có vẻ thích thú, nói:
– Ừ héng.
An gật đầu:
– Cháu cười đi.
Bé Hai vươn cổ cười lên hả hả thực dễ dàng. Âm thanh của tiếng cười xoáy lên không gian, chạm trần nhà, ụp xuống…
Lúc ấy Chín đang nói qua nói lại với Lý, bỗng tự nhiên thân thể vặn vẹo. Nàng lấy làm lạ, nhưng không thế nào cưỡng lại được, Chín mê đi không biết gì nữa.
Lúc hồn bé Hai đã nhập vô xác bà Chín rồi. An nói thực nhanh:
– Bé Hai nhớ nhé, cháu đừng có nói chuyện với chú. Chỉ được lập lại lời chú nói thôi nghe không..
– Dạ.
– Đó ? đó chú đã nói không được nói chuyện với chú mà. Cháu chỉ được lập lại lời chú nói thôi nghe không?
– Nghe.