Hoa không còn nói được gì hơn là ấm ức khóc. Nước mắt chan hòa, những giọt nước mắt ngày hôm nay phải chăng là để tiễn đưa một đóa hoa đã tới lúc tàn úa. Nàng nghĩ tới cha, phải chi ổngkhông mất sớm như thế này làm gì nàng chịu khổ.
An chạy bán mạng, chàng biết là đã tới giờ quỉ đầu trâu mặt ngựa đòi Bé Hai về bên kia thế giới rồi, nếu đứng lớ quớ ở đó vô phúc chúng bắt lầm thì khốn. Bởi vậy An chạy thục mạng, không dám ngoái đầu nhìn ra sau.
Chàng không biết chạy được bao lâu, nhưng tới khi mệt ngất ngư, An dừng lại. Chàng nhìn xuống thấy nhà cửa san sát bất giờ An mới biết mình đang đứng trên cao, dưới chân chàng, những áng mây bay lờ đờ. Thì ra trong lúc hoảng hốt, An đã phóng mình lên cao, đạp trên mây, nương theo gió mà chạy. Quả thực chàng không ngờ được bây giờ mình lại có những khả năng phi phàm như vậy. An nhún chân, thử nhẩy một cái thực dài, bỗng người chàng lướt đi như một cơn gió. Chàng muốn nghiêng chiều nào, thân thể tuôn theo chiều đó. An mừng rỡ cười ha hả.
Bây giờ chàng mới khám phá ra; tất cả cử động của chàng không tùy thuộc vào thân thể mình nữa, chúng phát sinh ra tử trí tưởng. Chàng muốn nhẩy một cái xuống đất, đã tới nơi. Vừa nghĩ tới Bạch Liên, tự nhiên đã thấy nàng đang lom khom ngồi trên gò mả. Nét mặt tươi thắm và đắc chí. Hình nh.ưnàng đang có chuyện gì thực vui. An lắc mình hiện ra truởc mặtnâng làm cho Bạch Liên hoảng hốt. Nàng la lên:
– Trời! Anh An, anh làm em hết hồn, lại tưởng là quỉ đầu trâu mặt ngựa tới rước em đi chứ.
An ôm lấy người yêu. Thân thể nàng mềm nhưmột giải lụa quện lấy chàng. An vục mặt trên tấm thân thon dài hun hút ấy.
– Em đang làm gì mà có vẻ vui mừng như vậy?
Bạch Liên cười ỏn ẻn.
– Thằng chồng em đã bị bắt rồi.
An ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao vậy. Không lý người ta khám phá ra y phá bộ thắng xe đó hay sao? .
– Không phải.
– Vậy thì tại sao hắn bị bắt?
– Quả thực lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Chẳng ai ngờ thám tử của hãng bảo hiển lại khám phá ra y là người hại em.
– Trong vụ đó y có sơ hở gì sao?
– Thực sự thì có, nhưng nói cho cùng, đó cũng là công của Bé Hai.
An ngạc nhiên, hỏi:
– Bé Hai ư. Lại có chuyện này à?
Bạch Liên gật đầu:
– Anh còn nhớ hôm chúng mình theo Bé Hai về nhà cậu ta lần đầu tiên không?
– Nhớ chứ, rồi sao nữa?
– Cậu ấy nhập vô xác bà mẹ, cho vợ chồng Bẩy thi sĩ hay; chồng em giết em đoạt của và dàn cảnh để lãnh bảy trăm năm chục ngàn đô la bảo hiểm nữa.
– Vụ này anh thấy các thám tử cũng khó có bằng cớ truy ra hắn. Hơn nữa, hôm đó Bé Hai nhập vô xác mẹ cậu ta, chưa nói hết lời đã bật tung ra ngoài rồi. Chưa có đủ chi tiết cho đám Bẩy thi sĩ tố cáo chồng em.
Bạch Liên mỉm cười.
-Đúng vậy, nhưng nó lại liên quan tới vụ tai nạn đụng xe của vợ.lcon thằng chồng em sau này.
– Liên quan như thế nào?
– Như anh đã biết. Vụ tai nạn đụng xe của vợ, cơn và bố mẹ vợ của thằng chồng em, hãng bảo hiểm phải đền lên tới cả bạc triệu. Văn phòng luật sư mà thằng khốn nạn đó tới nhờ lo vụ này, sau khi lấy được tiền bèn quảng cáo um lên thành quả của văn phòng mình. Đồng thời lại nhờ anh chàng ký giả nào đó làm một màn phỏng vấn về chiến thắng đó. Trong khi ttả ‘lời những câu hỏi của anh chàng ký giả này. Vị luật sư lại khoe khoang thêm là đã đòi được cho thân chủ mình bảy trăm năm chục ngàn đô la trong vụ cháy nhà chết người cách đó không lâu.