Thực tình lòng em không muốn đi, bởi chèo ngược gió về ngủ rục hai cánh tay. Mà bà già đã sai em đâu dám cãi lời. Con Ngọc nhìn em cười khúc khích, rồi chạy đi thay đồ.
Em tưởng nó cười là tại thấy em khôngd ám cãi lời má. Có dè đâu khi ghe đang chèo trên rạch, con Ngọc ngồi đầu mũi nhìn em cười chúm chím, cặp mắt hơi lẳng lơ, nhìn xuống nước rồi nói:
– Má biểu anh mới nhận lời. Chớ em mà nhờ, sức mấy anh Tư chịu. Anh thương chị Ba thôi chớ đâu có để ý gì đến em.
Nói xong, Ngọc nhìn em như để dò xét phản ứng của em. Em cứ chèo tỉnh bơ, làm như không để ý gì nó nói.
– Em nói vậy mà anh Tư có nghe không?
Em làm bộ như ngạc nhiên:
– Hả, Ngọc nói gì? Anh đâu có nghe.
– Biết mà. Ngồi đây với đó mà anh Tư cũng không thèm nghe, huống chi ở nhà có mặt chị Ba?
– Ủa, bộ ở nhà em có nói gì với anh hả?
– Em không nói, nhưng anh phải biết có mấy lần em?
– Em làm sao?
– Bộ anh quên mấy lần em rủ anh ra Bàu Cồng Cộc bắt ốc bưu hả? Anh quên bữa em tắm ngoài giếng gặp anh đào khoai moan hả? Anh quên một lần em nằm ngủ trưa trên võng ngay chỗ anh đang ngồi chẻ lạc?
Em nhớ hết và biết rõ Ngọc có tình ý với em qua những lần như thế, vì nó không là chuyện tình cờ. Qua những dịp như thế, em nuốt nước miếng nhịn thèm. Em cố đợi cho Ngọc lớn hơn một chút nữa. Chớ còn quá nhỏ, ở tuổi 15 thì Ngọc đã biết gì.