Miệng thì nói mà tay Ngọc cứ chà chà cái mu lồn. Con cặc em bỗng xừng lên cương cứng. Phần thì ngược gió, cái quần đùi đã phơi trọn con cặc em ra. Ngọc nhìn chăm chăm không chớp mắt rồi nuốt nhẹ nước miếng. Hai tay em phải để trên cái chèo cho đỡ ngượng. Mắc cỡ lắm, mà em cũng không làm sao che bớt đi cái phần dâm dục của mình đang có.
Ngọc khoái quá, thấy đã đánh ngả được sự lơ là của ông anh rể, nên cô nàng lại vén thêm một ống quần nữa lên tận bẹn. Thế là hai bắp đùi đầy khiêu khích của Ngọc ngan nhiên thách thức em. Em cố hít một hơi đầy lồng ngực cho có thêm can đảm đừng nghĩ bay, mà rồi bởi Ngọc không chịu ngừng, lấy tay cổi dần chiếc áo vải phin trắng mỏng ra, đưa cặp xú chiên nhỏ bao đôi vú. Gió thổi ngược, làm tóc đen của Ngọc bay phủ loà xoà một cách man dại trên khuôn mặt tuổi học trò. Em năn nỉ:
– Mặc áo vô đi Ngọc. Coi chừng bị cảm gió?
– Xí, cảm người tae m còn không sợ, huống là cảm gió. Bữa nay mà không lấy được anh, là em nhào chết theo với con lạch này cho anh coi. Anh muốn thấy không?
Nói xong Ngọc hơi nghiên mình ra khỏi xuồng. Hoảng quá, em bỏ tay chèo, chạy vội về mũi ghe ôm Ngọc:
– Anh lạy em. Em đừng làm anh sợ quá Ngọc ơi!
Ngọc cười đắc thắng, nhìn em hỏi từng tiếng:
– Anh sợ gì? Sợ em chết hả?
– Không. Anh sợ em còn nhỏ quá, chưa đủ trí khôn.
Lập tức Ngọc cởi phăng cái áo bà bar a. Cặp vú nhỏ cũng phơi ra sau khi Ngọc cởi luôn cái xú chiêng.
– Phải cho anh thấy như vầy mới chứng tỏ em thừa trí khôn.