Con Hạnh ngồi ở mũi ghe, bó gối, chống cằm nhìn thằng Sảnh không chớp mắt. Sáng nào Hạnh cũng bới cơm, cầm một mớ cần câu rô đứng ở đầu cầu khỉ bà Hai Nhâm, chờ thằng Sảnh chống xuồng lùa vịt đi ăn, là nó quá giang ra đầm hái súng, đào sen, câu cá rô. Chiều lại, nó về với Sảnh.
Hai ba năm sau, Sảnh vẫn gọi con Hạnh bằng mày, xưng tao. Nhưng trưa nay bỗng nó kêu con Hai bằng em và xưng anh. Không phải tự nhiên mà Sảnht hay đổi bất ngờ như thế, nếu con Hạnh không kêu thằng Sảnh tới Bàu Cồng Cộc xem lén anh Tư Đát nằm ôm chị Hai Mừng, bà chị vợ, đụ ầm ầm gần góc cây ô môi.
Đang chống xuồng lùa vịt, thỉnh thoảng Sảnh liếc nhẹ một cái về hướng con Hạnh. Gặp ánh mắt của Hạnh, thằng Sảnh lại vờ nhìn bâng quơ ra bụi dừa nước. Nó nhìn để nhớ lại cảnh đụ rần trời của Tư Đát…và cử chỉ dễ thương của con Hạnh khi Hạnh chạy thục mạng lên chòi canh vịt của Sảnh rủ Sảnh cùng đi xem:
– Mau đi, lẹ đi anh Sảnh, theo em xuống Bàu Cồng Cộc coi cái nầy vui lắm, ngộ lắm. Chuyện trên đời này có một không hai. Coi xong anh mê chết đi.
Thằng Sảnh ba chân bốn cẳng bỏ kệ bầy vịt đang lội ăn tôm cá ngoài đìa, chạy theo con Hai. Tới Bàu Cồng Cộc, hai đứa đi rón rén như mèo leo giàn bếp, vạch lá sim, vô ngồi êm giữa bụi, nhìn qua lá coi Tư Đát nằm chống một tay tựa đầu. Tay kia thọc vô áo chị Mừng xoa vú. Chân tư Đát gát lên mu lồn chị mà nói:
– Nói thiệt với chị Hai. Chỉ doom sơ qua cái tướng của anh Hai là em biết ảnh trói gà không chặt. Đàn ông mà mặt gà mái. Râu loe hoe mấy cọng. Tay chân dài lều khều như vượn. Trán vồ, môi thâm… Chị phải có người chồng sức lực như em. Ngày nào cũng đụ cũng bú mà em vẫn mập mạp, phơi phới chị thấy không? Lớp đụ vợ ở nhà. Lớp hẹn chị ra đây. Mà chị thấy có khi nào em yếu sức hay không? Em đụ một lần hai ba tiếng là chuyện thường.