Ngậm cái hột le nhỏ xíu em nút chăm bẳm không ngừng. Cái bụng Ngọc trồi lên sụt xuống bập bềnh như sóng biển. Mười ngón tay Ngọc ngắt hai lỗ tai em không nương tay. Ðau lắm, nhưng vì quá đã nên em quên hết.
Sáng hôm đó, em với Ngọc lại tơi bời khói lửa dưới khoang ghe cho đến trưa thì phải chèo qua Lạc Thiện thu tiền gạo. Về đến nhà thì đúng 10 giờ khuya. Vì chị ơi, trên đường về, lúc trăng mọc, hai đứa lại cột xuồng vô bụi dừa nước đụ thêm một mách nữa. May mà nhờ chèo xuôi nước, chớ nếu không có lẽ chắc tới sáng mai tựi em mới về đến nhà…
Tư Ðát vừa chấm dứt câu chuyện đâm dật thì chị Hai lại ra thêm một cái nữa:
– Trời ơi là Trờí. Anh đụ ai em không cần biết. Em chỉ biết em đang ra với anh cái thứ ba đây nè Trời. Tư ơi, nắc mạnh lên cho em ra cho hết nghe mình ơi.
Rồi chị nằm bất động, thở hào hển như vừa vác đá qua núi. Tư Ðát muốn nhìn rõ thân hình bà chị vợ, nên chàng rút cặc ra, bỏ thêm mấy thanh củi vào lò thổi mạnh. Ngoài kia mưa vẫn rào rạt trút xuống con kinh ho ang vắng. Những cành dừa nước quét lên mui ghe nghe rất rõ trong đêm. Tiếng ễnh ương, cóc nhái đồng thanh kêu oang oang. Tư Ðát hỏi:
– Chị Hai đói bụng không?
Chị trả lời không nổi, mà chỉ gật đầu. Tư Ðát lấy cái nồi với tý gạo, nấu cơm. Trong khi chờ cơm chín, Tư Ðát để hai cái chân bà chị vợ lên bắp vế của mình mà đấm bóp. Nhờ ánh lửa, Ðát nhìn rất rõ từng khoảng da thịt trắng ngần hấp dẫn của bà chị.