Cơm chín, TưÐát nướng mấy con khô sặc thơm lừng, rồi đở bà chị dậy. Cả hai trần truồng ngồi chò hỏ bên bếp lửa bập bùng ăn bốc một bữa cơm đạm bạc nhất, và cũng ngon nhất, mà suốt cả cuộc đời họ chưa từng có. Thỉnh thoảng, cả hai nhìn nhau cười thỏa mãn, như đã cùng hẹn với nhau làm một việc tội lỗi mang đầy hạnh phúc, sung ướng một cách hoang đường.
Rồi sau bữa cơm, hai chị em lại ôm nhau đụ ngồi trong bóng tối. Nhờ lửa trong lò, họ ấm áp giữa cái lạnh cô tịch, yên tĩnh của trời đất hoang vu Làm như ở đây, chẳng dính dáng gì đến quả đất vđi loài người đang quay cuồng với nhịp sống. Làm như khoang ghe này là cõi riêng thần tiên của Tư Ðát và chị Hai Mừng.
Họ ôm nhau đụ liên tục cho đến bốn giờ sáng, thì trần truồng nằm dài ra, ôm nhau, đấp chiếu ngủ cho đến khi mặt trời mọc cao khỏi ngọn tre.
– Em không muốn về nữa mình ơi.
Chị Hai cựa mình, uể oải nói với Tư Ðát như thế
– Sao vậy chị Hai?
– Tại em mê anh quá rồi chớ còn tại làm sao nữa. Anh đừng có đối xử tết với ai như vầy nghe không anh?
– Dạ, bộ chị ghen hả?
Sao không. ối mà thôi, hổng thèm ghen đâu. Anh muốn đụ ai cũng được. Miễn sao đừng quean em, mỗi ngày…
– Chính chị đang làm em mê quá trời đây nè. Trời sáng rồi, dở chiếu ra cho em ngắm chị lần nữa cho mãn nhãn cái coi. Hồi hôm tối thui không thấy rõ gì hết.
Tư Ðát ngồi dậy dở chiếu. Thân hình chị Hai lồ lộ ra như tượng thần vệ nữa. Da thịt chị trắng ngần, làm khuôn mặt mặt Tư Ðát như khối lửa ngùn ngụt cháy. Mặt chị không chút bẻn lẻn. Môi hơi cong lên. Hai mí mắt khép hờ, cố làm cho Tư Ðát si mê tàn tịch.