Chị Hai nghe thằng em rễ khen mình trắng trợn như vậy, chị nguýt nó một cái. Không phải nguýt để ghét câu khen đó. Mà chị nguýt để nghe lòng sung sướng lâng lâng… Tới anh Hai, chồng chị cũng chưa có một lần nào khen được một câu cho nỡ mắt.
Vậy mà bữa nay Tư Đát dám xổ văn chương vườn ra. Mặc kệ bà chị đang nhìn mình, Tư Đát chèo lơi lại. Chiếc xuồng bò chầm chậm. Hắn lấy cáo áo tơi lá, tới mũi ghe, choàng qua người chị Hai một cách ân cần trìu mến:
– Mưa lớn hột rồi đó chị Hai. Chị mà bệnh em mang tội.
Chiếc xuồng không ai chèo, nó trôi lang bang rồi tấp vô hàng dừa nước , đứng lại ngay dưới gốc một cây sao rợp lá. Mây đen kéo thêm tới. Sấm chớp ầm ầm. Mặt nước nổi lên hàng vạn bong bóng. Gió mỗi lúc một săn hơn. Tư Đát cột mũi ghe thật chặt vào một cây bần. Mưa xối xuống như cầm chỉnh mà đổ. Chị Hai ngồi co ro và run. Tư Đát lấy cái mui doing cong qua giữa hai thành ghe làm chỗ trú mưa rồi bảo chị Hai:
– Vô đây ngồi cho ấm chị Hai. Để em nhóm chút lửa lên cho chị ấm. Thấy chị lạnh run, lòng em không yên chút nào.
Chị Hai nhìn thằng em rể chổng mông thổi mớ củi ướt cho bốc ngọn lên. Nước mắt, nước mũi nó tèm lem vì khói, tự nhiên lòng chị bỗng xôn xao một niềm thương mà hồi giờ chị chưa từng có.