Tư Ðát sướng lâng lâng trong người. Anh chàng nhìn nhan sắc của Hạnh, với khuôn mặt đỏ hồng rồi thả một câu thật khẽ:
– Vậy bây giờ anh đang ở không đây nè. Ngọc cũng không mà Chỉnh cũng chẳng có ở đây. Hạnh có muốn dành anh làm của riêng không?
Trong lòng thì rạo nlc bần thần, mà Hạnh vẫn còn làm dáng:
– Thôi anh ơi. Ðổ bể ra, nội ba chị em của Ngọc nó xởn em không còn sợi tóc, nói gì tới con Chỉnh…
Tư Ðát lần xuồng mình gần sát xuồng của Hạnh và nói:
– Ðổ bể? Bộ hổng lẽ đụ bữa nay rồi em đem đi bán rao chuyện tụi mình cho thiên hạ biết như cô Chỉnh đã làm à?
– Em đâu có ngu. Món ngon thì âm thầm kín miệng mà hưởng. Bộ ngu sao đem chuyện mình cho thiên hạ biết.
– Vậy thì làm sao đổ bể được mà em lo?
– Dạ, em sợ tai vách mạch rùng. Có kẻ đang nhìn lén, như cái đêm anh… anh làm con Ngọc ngoài kinh, có con Chỉnh chèo theo xem lén. Mèn ơi nghĩ tới là em nổi da gà rồi…
Tư Ðát đứng lên nhìn quanh cái đìa. Ai muốn âm thầm chèo vô đây không phải là chuyện dễ, vì tranh mọc quá đầu người. Xuồng chạm tranh là nó kêu xào xạc. Còn muốn lội khơi khơi thì tranh nó cắt đứt da. Nhìn một vòng khấp đìa xong, Tư Ðát nói:
– Bảo đảm với Hạnh là ở đây chỉ có hai anh em mình. Anh đứng lên rồi mà cũng không thấy hết đìa, huống hồ là xem lén. Cặp sát xuồng lại, anh cột lại cho.