Tư Ðát nhìn trân trối gương mặt Hạnh đang nóng bừng. Tay Hạnh run run chờ đợi. Thấy im lặng qua, Tư Ðát hỏi:
– Em có yêu ai chưa?
– Dạ… chưa. Có rồi, ai lại để anh cầm tay…
Sự thật Hạnh đã yêu Sảnh. Nhưng chàng này nhà quê hiền lành, chất phát, lại thêm nhút nhát. Ðã mấy lần Hạnh mở ngõ, khêu gợi, mà Sảnh như con cừu non. Muốn xây hạnh phúc kiểu cổ điển, nghĩa là phải có cưới xin, trong khi Hạnh lại là loại gái mới, muốn hưởng trước khi khép cuộc đời vào làm vợ.
Với lại nghe mấy con bạn đàn em như Ngọc, Chỉnh, Ðóa… cô nào cũng đầy ắp tình yêu và xác thịt nên Hạnh cũng nôn nao, muốn hưởng một lần cho biết… Gặp riêng Tư Ðát trong hoàn cảnh thuận tiện như vầy, không phải là chuyện dễ.
Tư Ðát táo bạo đưa bàn tay Hạnh lên mũi hôn tha thiết. Ðát còn lấy lưỡi liếm khe khẻ giữa những ngón tay của Hạnh, làm ốc trâu con nhỏ chạy rần khẩp người.
Chiếc Cằm của Hạnh được Ðát nâng lên, thật gần với môi chàng. Hơi thở của Hạnh dồn dập, đứt quãng, đôi mắt dại hần đi. Ðát sà xuống, dùng mũi hôn lên mà nàng một cái hôn thật nồng nàn, rồi lần qua đặt môi lên hôn môi cô bé~ Dại khờ, lúng túng, vụng dại chỉ có vài giây, là con Hạnh đã được Tư Ðát ngậm chặt môi nút thật êm đềm, thắm thiết.
Hạnh mềm nhũn nhưcọng rau héo, ngã hần vào người Tư Ðát, ôm quấn lấy Ðát, nhắm mắt, để cho Ðát tiếp chiếc hôn dài lê thê, đắm đuối.