Đâu phải có mình Hạnh. Đàn bà có chồng có con, lớn tuổi như má Hạnh còn phải mê mang tàn tịch. Bà đã từng khóc ngon lành khi phát giác ra Hồng, con gái lớn của bà, cũng mê Tư Đát. Và bà đành phải xa lìa Đát. Rồi đến lượt ba chị em của chị Hai Mừng…
– Lúc anh bú lồn thì nói thiệt không ai câm miệng được. Anh mà đã liếm cái mồng đốc, bú cái hột le, là người tình nào vĩ đại nhất của em cũng sụp đổ, tiêu tan.
Nghe Hạnh thành thực khen ngợi mình như thế, TưĐát lật Hạnh nằm ngửa ra, đưa lưỡi hành quân. Trời cuối tháng, tối đen như mực. ếch nhái ngoài đìa kêu ầm ĩ. Ngọn đèn dầu phộng đã nhỏ ngọn, còn bị gió thổi lắc lư. Mỗi lần gió thổi là. cái chòi rùng mình kêu ọp ẹp cộng với tiếng mái tranh và phênh thưa, làm không khí thật hữu tình lãng mạn.
Buổi hẹn lạ lùng này cũng do Hạnh đề nghị ngay trước khi chị Hai trao đổi tình nhân ở dưới bến đìa. Thằng Sảnh làm sao hiểu nổi sự phản trắc dã man nơi con Hạnh. Và cũng không sao ngờ nổi giờ này Hạnh đang la:
– Giữa Gò Ô Môi vấng vẻ ban đêm như vầy em la đâu ai nghe phải không mình? Trời ơi là Trời. Con xin lỗi Trời tha thứ cho con đã phản bội người yêu tên Sảnh. Nhưng con thèm cái sướng, cái khoái lạc được anh Tư bú lồn kiểu này… Đó…
đó mình ơi! Anh đang móc…”.móc… cái… cái mồng đốc của em đó hả. Chết con cha mẹ ơi ? Làm sao cho con đừng nứng lồn, đừng mê bú, đừng… Anh Tư, đụ mẹ anh đó anh Tư. Đụ má anh. ối! Em… em ra nè. Em… ra… ra…