Như vậy là thế nào? Đầu óc Sảnh muốn vỡ tưng. Hình ảnh giọt nước mắt trên gương mặt sầu mộng của Hạnh chiều qua dưới bến đìa hãy còn rõ mồn một. Mặt Sảnh tái mét. Đôi mất mất ngủ đêm qua đã mất thần, bây giờ lại càng dại đi hơn nữa.
Sảnh tự hỏi phải thù ai đây? Với TưĐát chăng? Chắc không phải. Vì nếu Hạnh chung tình như đã diễn tả trong những giọt nước mắt, thì làm sao Tư Đát có thể đến đây? Vậy thì chỉ còn có Hạnh. Nhưng thân thể diễm tuyệt của Hạnh đang nằm dài ôm cứng ngắt Tư Đát ngủ say nồng.
Sảnh muốn quẹt diêm đốt cái chòi thiêu sống đôi gian phu dâm phụ. Nhưag nghĩ đến lao tù, Sảnh lại thôi Nó nhìn một lần nữa mái tóc đen huyền của Hạnh, cái lưag dài và mông đít tròn lẳn của Hạnh, rồi thờ thẩn bước thật chậm xuống bến đìa, ngồi phịch nơi bờ đất.
Sảnh nhìn giòng nước vô tri để ôn hết chuyện hải hùng đêm qua. Nó như người chết đuối, hơi thở nén lại. Hít vào không hết mà thở thở ra cũng chẳng xong. Người nó nhẹ tưng. Mới có hai ngày mà Sảnh đã chịu hai cơn động đất, đã đạp sập hết hy vọng, ước mơ.
Sảnh nhớ đến câu chị Hai Mừng nói:
– Chị thay thế Hạnh được không? Ngày mai chị sẽ ra đây săn sóc em, cơm nước cho em, rồi hai chị em mình lên chòi ôm nhau đụ suốt ngày.
Để quên đi hình ảnh dễ sợ trên chòi, Sảnh nhớ đến lời chị Hai đã dụ khị nó, xuống nước ôm nhau đụ suết buổi sáng. ừ nhỉ ! Tại sao mình lại không bồ với bà chị lớn tưổi như chị Hai cho khỏe. Cơm no bò cởi, được nuông chiều đủ thứ… không sợ phản bội.