Hai lỗ tai em lùng bùng. Mắt em muốn nổ ra. Vì lúc bấy giờ em cứ tưởng Ngọ, tức Tư Đát bấy giờ, là con ruột của mẹ. Mà con trai lại đụ mẹ mình như thế sao? Em mặc quần, bước ra bếp, giả bộ như mới ngủ dậy. Cả mẹ và anh Ngọ đều giật mình. Mẹ hỏi ân cần:
– Ủa, nảy giờ con gái út của mẹ ngủ ở trỏng hả?
– Dạ, buồn ngủ quá, con làm một giấc thiệt ngon. Mẹ về hồi nào vậy? Có mua gì cho con ăn không?
– Cũng lâu rồi con. Rửa mặt đi rồi vô ăn mấy cái bánh khọt mẹ mua ngoài chợ. Còn chị Hồng của con đâu?
Mẹ vừa hỏi tới đó thì chị Hồng xuất hiện ở chái hè:
– Dạ con đây mẹ.
– Đi chơi sao về trể vậy con. Gái lớn rồi, ban đêm ban hôm đi một mình không có tốt… lỡ gặp tụi lưu manh nó đè ra hãm, mang bầu, mang tiếng lắm à.
Chị Hồng nói tỉnh bơ, tỉnh như con gái năm tuổi:
– Con còn nhỏ xíu mà ai thèm hãm, mẹ.
Hình ảnh chị Hạnh đụ với anh Giao hồi chiều hiện lên trong óc em. Rồi hình ảnh lúc chị bú cặc Giao, chị rên, chị nắc… Em tức cười quá mà không dám cười. Chị Hồng đánh trống lãng:
– Bánh khọt ngon quá ! Con ăn mấy cái nghen mẹ.
Rồi chị ngồi vào ghế, cuốn rau với bánh ăn ngấu nghiến. Có lẽ chị chơi nhiều quá mà đói bụng chăng? Chị làm hết gói bánh khọt mà quên rằng bà già mua nó cho em ăn nữa. Chị hỏi mẹ huyên thuyên:
– Bữa nay bán khá không mẹ?
– Ối mình bán sĩ mà. Đếm cho bạn hàng thì chừng vài tiếng là hết ráo trọi, chớ có phải bán lẻ đâu mà lo.
– Vài tiếng là hết hàng, sao ngày nào mẹ cũng về trể quá vậy.
Mẹ bối rối, tìm cách nói cho qua:
– Thì bán rồi mình còn phải lo thu tiền, đếm tiền… chớ con.
Em biết mẹ nói dối, vì hồi ở trong buồng, em nghe anh Ngọ nói:
– Ngày nào vú cũng bắt Ngọ đụ ba bốn cái ngoài kinh.
Thì ra ngày nào mẹ với anh Ngọ cũng đụ nhau ngoài kinh, vì ngày nào họ cũng về thật trễ. Có hôm gần 10 giờ tối mới về đến nhà.