Cảnh non nước hữu tình ở nhà quê dễ làm con người nghĩ đến chuyện hoa tình. Như dọc con kinh, dọc theo hai bờ, tranh, bìm bịp, cây sói, cây sim và dừa nước chen nhau mọc. Bông mười giờ, bông lồng đèn giăng chằn chịt màu ưm xanh, màu vàng. Gió hiền hòa thổi man mác. Nước chảy êm đềm. Những cây ô môi, cây sạp, cây bần rủ bóng mát. Nhất là tiếng chim sáo sậu, chèo bẻo, chích chòe, gõ kiến…
Có ư máu lãng mạn là ai cũng nghĩ ngay đến việc làm tình hay làm cái gì đó để thỏa mãn trong khung cảnh thanh tịnh im vắng thơ mộng của chốn hoa đồng cỏ nội. Nghe thằng Hoạch khen, lòng bà Khởi hơi chao đảo:
– Thôi con ơi. Tại con là cháu của dì, con bênh dì. Chớ nếu dì cũng ngon lành, không thua gì mấy con nhỏ nhỏ thì dượng Ba con đâu có bỏ dì đi hoang tới hơn cả lO năm nay. May mà tự lực làm ăn khấm khá, nếu không, dì có đi làm đ cũng không ai thèm rớ tới…
Bà Khởi cố tình nói câu đó để trắc nghiệm xem thằng nhỏ có quả tình khen bà còn đẹp hay không. Thì Hoạch nói:
– Dượng Ba có mắt mà không có con ngươi. Hồi nãy trong tiệc đám giỗ, tại dì không để ý. Mấy hương hội, xã trưởng ngồi nhậu rượu mà cha nào cũng ngắm dì không chớp mắt. Con cũng vậy chớ nói chí đến mấy cha già mất nết đó.
Hoạch bạo mồm tấn một câu nói đánh phủ đầu. Bà Khởi quay đầu, ngước mắt nhìn thằng cháu. Nó nhìn lại cười khiêu khích. Thằng nhỏ quả là đại khôn. Cứ nói đại cái ý của mình. Nhiều lắm, nếu bả không chịu thì chửi mắng. Dì mắng cháu thì có gì phải xấu hổ. Hoạch không dè nó đã làm tim bà rung động. Cái rung động từng xảy ra cách đây mười mấy năm, hồi còn con gái. Đi học về bị trai làng chọc ghẹo, là dì bối rối bẻn lẻn.