Tay bà vói hong cái quần đùi của Hoạch trên tàu dừa nước mà mặt thì đỏ gay, và đôi môi cười chúm chím:
– Quỷ nà. Tại trời nấng khó chịu, nên mắt dì đỏ đó chớ bộ. Mắc mớ gì con cổi truồng rồi dì đau mắt? Ta làm ơn hong quần cho, không biết ơn, còn bày đặt nói tầm bậy tầm bạ…
– Ậy nói tầm bậy vậy mà nó trúng tùm lum ra, mới kẹt…
Cái lạch thật kín đáo. Ai có chèo ghe đi ngoài kia cũng không cách gì nhìn thấy trong này. Với lại đã từng có kinh nghiệm đụ với Lộc nhiều lần ngoài kinh ngoài lạch, nên nếu không đủ kín, bà Khởi đã bảo Hoạch chèo đi tìm nơi khác.
– Hồi nãy con nói mấy bà lối xóm kêu con về nhà bắt con tuột quần cho mấy bả xem cặc, rồi họ làm gì nữa quên rồi há?
– Dạ… rồi bả cũng tuột quần của bả cho con bú lồn…
Dầu đã từng trải, lừng lẩy, bà Khởi cũng vờ ngây thơ:
– Hả? Bú lồn? Bú lồn là sao, con?
– Trời đất á. Dì đã có chồng có con mà cũng không biết bú lồn là gì à? Dì nói thiệt hay nói chơi vậy?
– Ối, ba thằng Sảnh hồi đó đâu có làm ba cái vụ đó Dì bán buôn ngoài chợ, nghe mấy chị bạn hàng hay chửi nhau “Đồ cái mặt bú lồn” mà dì chưa biết nó là cái gì đó cháu.
Bỗng thằng Hoạch tự nhiên nhỏ giọng:
– Dì muốn thử không?
– Thử cái gì cháu?
– Thì thử bú lồn.
– Lồn đâu đây mà bú.
– Lồn của dì đó.
– Rồi ai bú?
Thằng Hoạch thở ra ngao ngán. Nó thất vọng. Sao bà dì của nó lại ngây thơ đến như vậy. Nếu vậy sao bà còn bảo nó cổi truồng ra cho bà vắt quần khô nước. Rồi còn hỏi lại câu nó khai với bà ở trên bến? Hoạch hỏi gằng lại:
– Vậy chớ dì bắt con cởi truồng ra phơi cặc như vầy để làm chi vậy? Bộ dì tưởng con khoái đứng khơi khơi như vầy lắm hả?
– Thì để cho quần con khô rồi mặc vào rồi mình chèo tiếp về nhà…
– Chớ không phải dì muốn con phơi cặc ra cho dì ngắm hả?