Thật tình anh không nhớ mình trở thành con nuôi của má em từ lúc nào. Anh cứ tưởng anh là con ruột cho đến một hôm, vào buổi chiều, khi anh đang chèo xuồng cho bà về từ Lạc Thiện. Bà bảo với anh:
– Con chèo lách vô trong lùm kín kia, mình ăn xôi với thịt quay rồi về. Vú có mua rượu sâm nhung nữa đây.
Anh tự hỏi, mọi khi mẹ em muốn ăn với anh thì dừng ghe ở đâu cũng được. Sao bữa nay bà bảo anh phải chèo vô lùm kín trong kia. Tuy vậy anh vẫn chèo vô theo lời bà. Kín thật. Ðó là một vũng nước bề ngang độ bốn thước và là nhánh của của con kinh. Hai bên mọc um tùm những cây đước, cây sao lá cành sum suê, kết nhau lại thành một cái lùm đầy bóng mát, không một tí mặt trời xuyên qua. Ngoài kia, nếu có ai chèo ngang qua cũng không sao nhìn thấy được.
Mẹ em bày ra một tràn lá chuối có xôi đậu xanh, vịt quay, heo quay và rượu sâm nhung bà mua trên chợ. Quái lạ! Có khi nào bà đãi anh thịnh soạn như vậy. Nhiều lắm là tô hủ tiếu. Ăn được nửa bữa, lúc rượu thấm vào anh ngà ngà, bà hỏi anh một câu mà anh nhớ mãi tới bây giờ:
– Ngọ có biết rằng Ngọ chỉ là con nuôi của vú hay không vậy?
Câu hỏi đó không quan trọng bằng từ đầu bữa ăn, bà ngồi đối diện với anh, mà đáy quần bà bị sút chỉ, banh ra cho anh thấy một phần lông lồn của bà. Bà hỏi mà không cần anh trả lời, ngồi dang rộng hai chân thêm ra.