Sảnh lại dạ. Hắn đang du vào một giấc mơ vừa kỳ quái lãng mạn, vừa dễ sợ, vô luân. Nhưag lý trí Sảnh vẫn vắng bóng. Con tim đã nổi lên ngự trị cơn tình dục, dâng ngút ngàn lên vì tiếng bà Vân vừa gào thật nhỏ bên tai hắn:
– Hoạch ơi! Dì nói vậy mà không sao dì cầm cự được con ơi! Dì lại muốn ra. Hoạch ra với dì đi Ra cùng một lúc mới sướng Hoạch ơi? Em… ra.. nè. Ra với… em… đi!
Sảnh hẩy đít lên bần bậc. Hai tay hai chân ôm cuộn lấy thân hình bà Vân. Hắn nhắm mắt, rít môi, nút bả vai bà Vân một lúc, rồi bắn khí ra, mồm thì la ngất ngây:
– Con ra đó, con… ra… đó. Ra xong mình đụ tiếp dì ơi!
Tuyệt đỉnh thần tiên kéo dài trong một khoảnh khắc Bà Vân nói: .
– Sướng tuyệt trần Hoạch ơi? Hoạch có sướng không?
Vừa dạ xong, Sảnh rùng mình vì hắn vừa tỉnh cơn mê. Hắn là Sảnh chứ không phải là Hoạch. Chết! Hắn đã ra. Ra thật nhiều… Vậy thì người nằm trên hắn là ai và tại sao đèn lại bỗng tắt tối thui như mực vậy? Bỗng dưng Sảnh sợ quá. Sợ như mình vừa trót làm một hành động loạn luân. Sảnh hỏi khẩn cấp:
– Ai đây? . . ..
Vừa hỏi, Sảnh vửa sờ soạng trên thân hình lõa lồ đang nằm ấp nó, và con cặc nó đang nằm trong lồn người đó.
– Em không phải là Vân. Em là Khởi đây anh Sảnh?
Giật mình thảng thốt, Sảnh đẩy người đàn bà trên mình nó xuống, rồi la thất thanh như giặc dậy:
– Chết con, chết con. Mẹ đến đây lúc nào? Sao không cho…