Hoạch gỡ tay bà ra. Đôi mắt bà Khởì vẫn nhắm. Nhưng toàn thể khuôn mặt bà đỏ hừng như dưa hấu. Hoạch nhấn sát cặc vào lồn bà hơn và cà mạnh. Bà Khởi nhíu mày và van lơn khẩn khoản:
– Ông bà đất nước ơi? Cái này là nó hiếp con chớ hoàn toàn con vô tội. Con đã biểu nó chèo về mà nó… nó ối, cái gì cấn vô lồn dì vậy hả Hoạch? Chết con ông bà đất nước ơi!
Tiếng gào của bà đứt quãng. Hai tay bà bóp mạnh vai Hoạch. Thằng nhỏ luồn một tay vào áo bà sờ nhẹ trái vú rồi bóp. Bà Khởi chịu không nổi, la khe khẽ:
– Cái háng của dì ướt nhẹp hết rồi Hoạch ơi!
– Có phải xuồng bị vô nước, hay tại… Con cổi quần dì xem giùm coi.
Hoạch mừng quá, hồ hỡi tuột cái quần lãnh đen của bà xuống tận đầu gối, rồi ra khỏi cặp đùi trắng phau của bà. Bộ lông lồn bà Khởi aù đã ướt nhem, vẫn ngổn ngang như cỏ dại mọc ngoài đìa. Hoạch banh háng bà ra. Quả thật lồn bà ướt nhẹp. Rồi Hoạch tự động cúi xuống liếm sạch hai bắp vế, xong liếm thẳng qua lồn bà dì. Mặt bà Khởi như người đang hấp hối trước giờ chết. Đôi mắt bà trợn trừng. Hai tay xô nhẹ nhẹ cái đầu Hoạch ra và nói như trăn trối:
– Con đang bị hãm đây nghe không trời đất. Đừng Hoạch ơit Đừng làm vậy mang tội chết đi con ơi! ối nó ngậm hột le của con nữa kìa. Ông Địa, Ông Thẳn Hoàng ơi! Tha… ối nó nút ông ơi! Nó làm bụng con rung rinh nữa kìa… Con bị hãm giữa lạch đây. Cứu giùm con, cha mẹ ơi! Nó nút mạnh quá chừng đi, làm sao, ôi sướng thấy bảy ông trời lận…