Ăn nằm với nhau gần hai tháng, có lúc Sảnh uể oải mệt nhoài, chán ngán, lừ đừ không còn hăng hái như đêm đầu tiên khi bà Lý mò vào phòng sờ chân Sảnh. Sự thật vẫn khác với mộng. Đời hết vui khi đã vẹn cáu thề. Dù bà Lý chẳng nói ra
nhưng những tiếng thở dài trong đêm tối của bà khi nằm ôm Sảnh gát chân qua cà mu lồn thật sát vào bắp đùi Sảnh… Sảnh hiểu là cơn khát tình của bà trổi dậy, mà người chàng thì yếu hẳn. Tâm trí không còn thấy hứng thú… ”
Bây giờ chứng kiến cảnh cả hai đang trần truồng ngồi bên nhau, Sảnh đành mỉm cười: Cười cho bà Lý và Quân an tâm là Sảnh đã hiểu lý do về sự hiện diện của Quân. Và cười để miễn cưỡng chấp nhận, không phải là sự phản bội, mà là một sự thật phủ phàng của cuộc tình chàng đang có với bà Lý.
Thằng Hoạch nhìn mẹ nó đang choàng tay qua vai Quân nói cười một cách tự nhiên, nó hỏi Sảnh bằng giọng xẳn:
– Anh im lặng được với cảnh này hả Sảnh?
Rất từ tốn, Sảnh ngồi xuống trả lời:
– Không chấp nhận cũng không được. Cũng may bữa nay tụi mình về sớm. Nhưng đó là lẽ tự nhiên, Sảnh không thắc mắc.
Rồi Hoạch quay sang hỏi bà Khởi:
– Còn dì Ba, dì có thể như thế không?
– Có lẽ còn hơn gấp trăm lần là khác. Em cũng muốn anh hiểu em như Sảnh đã hiểu chị Hai. Em cũng muốn anh hiểu, một đàn ông không đủ thiếu gì cho một đàn bà.