VN88 VN88

Truyện loạn luân bạn thân phản bội

Hắn nhấc đít lên để Lan cởi quần hắn, cặp môi chúm chím của bà ta ngậm lấy buồi hắn, bà ta lấy ta ấn nhẹ vào hai hòn dái bên dưới của hắn, đẩy dần chút một lên cho cái buồi ấy từ từ mất hút trong cái miệng khổ sở vì phải há hốc ra hết mức. Cặp mắt vốn rất ranh mãnh của một người đàn bà sắc sảo và đầy trải nghiệm thoáng chốc trợn lên, dại đi vì mắc nghẹn với cái khúc thịt to và dài quá cỡ trong mồm. Mai Lan thể hiện cái sự “phục” của bà ta với hắn theo một cái kiểu không chê vào đâu được, xung quanh thân buồi của mình, Thắng nhìn thấy những vòng trong màu đỏ của son môi bà ta để lại. Những sợi lông mọc tua toủa chỉa ra từ bẹn, từ háng và từ dái của hắn chọc tùm lum vào mồm, vào mũi, vào cằm của bà ta khi bà ta bú hắn. Hắn ngồi cười hăng hắc, vỗ tay đập vào cái đít đang rướn cao ra đàng sau của bà ta, trông cái đít bả sao ngon thế.

Hắn quay đít Lan lại, bắt đầu địt bà ta. Địt chán một lúc hắn lại quay bà ta lại đòi bú, bú chán lại địt. Đêm, nay hình như bà giám đốc Mai Lan quên mất người có phận sự phải phục vụ bạn tình là hắn chớ không phải bà ta, mà lại còn đi chièu hắn hết mức. Cặp mông bà ta rung lên khi cái buồi của Việt Thắng xọc ra xọc vào như pit tông vào lồn bả, người bả mềm như bún bên dưới hắn, rên rỉ. Cái trò chơi tình dục này làm Thắng khoái không tả nổi, nhất là lúc hắn làm chuyện đó với tư cách một kẻ vừa mới chiến thắng vẻ vang. Hắn có thể dành ra cả cuộc đời hắn ở bên đàn bà, mà theo như hắn tuyên đoán và chắc mẩm lúc này, cái lồn tiếp theo sẽ phải vạch ra cho hắn là cái lồn bấy lâu nay hắn vẫn mơ ước.

Ánh ngồi nốc hết ly này tới ly khác, cái dáng vẻ ngật ngưỡng chán đời khiến nàng trông thực sự thay đổi. Có lẽ chỉ biết tự trách bản thân mình, Ánh nghĩ nếu như không phải vì mình, trong những đêm ân ái và làm tình với Sơn thường thúc giục anh làm đám cưới lẹ mà đẩy Sơn liều mạng để rồi bị người ta hại. Nói chung tất cả lỗi lầm là ở nàng, nàng uống đến giọt cuối cùng, lớn tiếng

– Cho thêm…một nữa, loại mạnh nhất vào.

Giọng nàng phều phào, lè nhè khiến đám người xung quanh cũng phải quay lại để ý coi.

– Thôi Ánh, uống thế đủ rồi, em say rồi, đừng uống thêm nữa.

– Tôi không say, ai bảo tôi say. Mà anh là ai thế, ủa anh Thắng hả? Hay quá, anh ngồi xuống tiếp em đi, nãy giờ ngồi uống một mình buồn quá. Kìa, cho bọn này luôn một chai, hôm nay uống không xỉn không về.

Ánh say, có lẽ vậy, cho dù nàng tự coi mình vẫn còn tỉnh táo đủ để tiếp tục trách cứ bản thân về biến cố xảy ra với Sơn.

– Sao em phải hành mình khổ vậy chớ. Nhưng thôi, đêm nay ngoại lệ, anh sẽ uống với em. Hai đứa mình đêm nay không xỉn không về.

Việt Thắng khui nút chai rượu, rót vào hai cái ly rồi đưa ra trước mặt nàng mời mọc.
– Cụng nào, trăm phần trăm nha.

– Trăm…. trăm phần trăm…

Ánh không biết mình đã uống bao nhiêu nữa, có lẽ nhiều lắm, nhiều cho tới khi thực sự nàng không thể nào trụ nổi nữa, đến thời điểm mà hình như nàng đã hoàn toàn không còn biết gì và được người ta đưa ra ngoài, có ai đó nhấc nàng lên rồi ôm nàng, rồi đặt nàng xuống, tất cả những gì diễn ra lẹ làng tới mức Ánh càng không thể biết chuyện gì xảy ra trong cái trạng thái ấy.

Việt Thắng cười nhếch mép, cái điệu cười đểu giả mà hắn không bao giờ cười như thế trước mắt mọi người. Hắn chỉ cười như thế mỗi lần đứng trước gương và tự khen ngợi cái vẻ đẹp trai theo kiểu Sở Khanh của gã. Hắn biết cái điệu nhếch mép ấy không bao giờ có thể khiến cho người khác tin tưởng nổi, vì thế chẳng dại gì hắn diễn tả cái vẻ mặt ấy cho người khác xem.

Có điều bây giờ, ngay lúc này thì hắn có thể tự thưởng cho mình sự thoải mái làm theo tất cả những gì mà hắn muốn, hắn muốn cười, cười thiệt lớn để mừng cho cái chiến thắng huy hoàng này.

Nếu như việc hắn đẩy Sơn vào tù rồi chiếm lấy cái ghế giám đốc công ty là thắng lợi bước đầu trả thù chuỗi những năm tháng hắn phải dựa dẫm lon ton theo thằng bạn, làm cái bóng của nó thì bây giờ mới đúng là đỉnh cao của chiến thắng mà hắn mơ tưởng suốt bấy lâu nay. Ánh nằm đó, thỉnh thoảng vật vã xoay người vì say rượu, Thắng biết thừa là bây giờ nàng chẳng biét điều gì nữa cả. Hắn đứng ngắm nàng hồi lâu, đang nằm đó, trên cái giường của hắn, cái giường hắn đã chuẩn bị kĩ càng từ lâu nay chỉ để chờ đến ngày hôm nay hắn sẽ làm cái chuyện khoái lạc với Ánh trên đó.

Hắn chưa muốn thịt nàng ngay, bởi lẽ giờ thì Ánh đãc nằm gọn trong tay hắn rồi, hắn muốn xơi nàng lúc nào, theo kiểu gì và tới bao giờ hoàn toàn là quyền của hắn, do hắn quyết định. Thế thì cần gì phải hấp tấp, hắn muốn nhấp nháp cái dư vị của một kẻ chiến thắng, của một ông chủ có đầy đủ quyền hành với cái con đàn bà xinh đẹp và nõn nà đang nằm kia như một con cừu non tội nghiệp sắp bị lột truồng và ăn thịt.

Hắn lấy ra cái máy quay rồi chỉnh chế độ thâu tựu động, cái giây phút đáng nhớ này hắn thấy cần thiết phải lưu lại cho hậu thế, hắn không muốn cái cảnh hắn chiếm đoạt Ánh, địt nàng, biến nàng thành con đàn bà của hắn lại bị quên lãng. Mà chí ít thì về sau chắc chắn là hắn sẽ rất muốn được coi đi coi lại đoạn phim này, xa hơn, hắn sẽ cho Ánh coi, rồi có thể cả Haòng nữa, khi thằng bạn của hắn ra tù, để nó biết được rằng con bồ của nó đã bị hắn chiếm làm của riêng như thế nào.

Chuẩn bị máy quay lấy hết toàn bộ cảnh của cái giường nơi mà Ánh đang nằm không hề hay biết gì xong, Thắng đứng trước cái giường ấy rồi bắt đầy thoát y, hắn vừa cởi đồ, vừa huýt sáo, hắn quăng mạnh những thứ vải vóc trên ngưòi gã vào một góc, khi hắn kéo cái quần xuống đầu gối rồi tụt ra khỏi hai chân thì cái buồi của gã đã cương lên đỏ ửng. Hắn lại nhếch mép, giá mà hắn biết có thể làm gì hơn nữa để tăng thêm khoái cảm cho cái màn hiếp dâm này. Hắn đứng sục buồi, vừa đứng lấy tay kéo cho cái đầu khấc lột về đằng sau thân buồi, hắn vừa ngắm nhìn người đẹp đang nằm ngủ. Mái tóc nàng xoã ra, không được chải chuốt, quần áo cũng xộc xệch đúng dáng điệu của một kẻ say, nhưng Thắng vẫn thấy Ánh đẹp, nàng đẹp như một thiên thần, một người đẹp như thế, ngon như thế thì dù có là bồ, là vợ của thằng bạn thân nhất hắn cũng đành phải chiếm lấy. Hơn nữa, được địt con nhỏ này cũng xứng đáng, chẳng phải lâu nay hắn vẫn căm thù việc mình luôn bị coi là con chó con theo đuôi của thằng Sơn hay sao. Cũng có một thoáng chốc tư lự trong hắn, hắn hơi cảm kích việc tờ khi bước chân vào trường đại học tới lúc ra trường kiếm việc Sơn luôn giúp hắn. Nhưng cũng vì thế mà hắn đã không hại cho Haòng thêm nữa, chỉ kiếm cớ đẩy anh trắng tay vào tù thôi đã là nhẹ nhàng lắm rồi. Còn Ánh thì hắn nhất định phải chiếm lấy, phải địt nàng, phải cưỡi lên nàng cho bõ những ngày hắn chỉ dám nhìn trộm và nuột nước bọt thèm thuồng.

Hắn cởi quần áo tren người Ánh, chậm rãi, chút một, như người ta bóc vỏ bánh trước khi nếm vậy. Thoạt tiên là cái quần jeans, hơi khó khăn vì cái quần bó sát lấy người Ánh, hắn phải lật nàng lại, xoay vần nàng một lúc mới có thể tụt nó ra được. Hắn suýt soa cái bờ mông căng mọng của Ánh, trông bên ngoài, qua một lớp quần thì đít nàng coi đã ngon lắm, nhưng đến khi hắn trực tiếp lột quần của nàng ra thì mới cảm thấy hết được cái gợi cảm của Ánh. Bự nhưng không chảy, căng mọng và trắng nuột, hắn không sao kìm được lòng mà không cởi nốt cái quần lót của Ánh tụt xuống. Hắn gần như một lúc cởi cả hai cái quần trong và ngoài của Ánh ra khỏi đùi nàng rồi quẳng xuống chân giường.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.