Liễu bết nước xõa xuống mặt, Liễu đưa tay vuốt mặt vuốt tóc, run rẩy vì lạnh bảo thằng Cận:
– Mẹ lạnh thấu trong xương rồi, mà con cũng ướt hết đây này, đi kiếm quần áo khô thay đi.
Mẹ nó run lên đi không vững, nó phải dìu ra phòng ngoài. Nó ôm mẹ trong vòng tay, lại nhớ đến những khi ôm Rậu , mà nước mưa thấm ướt hết áo làm cho thân hình mẹ nó cứ như là mặc giấy bóng phô bày hết cả ra, từ đùi từ bụng trở len , nhất là hai cái vú phưỡn ra tròn đầy. May mà quần áo ở gian ngoài không bị ướt, Liễu lục được cái mền trong rương bảo con cầm che gió cho nàng thay đồ . Liễu xây lưng lại phía con mà thằng Cận cố gắng không dòm mẹ nó ở truồng, nhưng rồi cũng nhìn thấy trong bóng đêm cả tấm thân mẹ nó ngồn ngộn , lúc cúi xuống hai cái vú thõng thẹo lúc lắc , khi lau mình mẩy dang chân ra thì mờ mờ đen đen cái mảng ba góc lông *** hiện ra gỡua hai đùi trắng hếu. Nó nứng quá chừng, con cu cứng ngỏng lên trong cái quần ướt . Vừa lúc mẹ nó xong rồi, bảo nó đi thay đồ. Hai mẹ con khô ráo rồi, lo dọn giường đi ngủ. Nhưng gió lạnh ***g lộng trong nhà , phải đắp mền mà ngủ. Liễu lạnh run lên, bảo con:
– Con ôm mẹ cho đỡ lạnh đi !
Thằng Cận xây người ôm lấy mẹ nó. Liễu quàng tay xiết nó lại:
– Con cũng lạnh như băng đây này. Mẹ con mình ôm nhau lấy hơi ấm mà ngủ.