Các món ăn nhật rất phức tạp, cần phải chuẩn bị nguyên liệu cầu kì,mà người nấu ăn cũng cần phải kì công nữa.Chăm chú thắt từng miếng thịt, từng mớ hành,hai con mắt nàng sáng lên như đang tập trung hết mọi tinh lực vào công việc nội trợ này. Lúc này trông nàng thật xinh đẹp,mái tóc đen dài phủ tận xuống dưới cặp mông phong mãn nẩy nở của nàng, đôi môi xinh xắn chúm chím lại sau mỗi một lần cắt gọt thứ gì đó,thẳng cho tới cái mũi dọc dừa được thừa hưởng từ người việt nam chứ không có tẹt xuống như dân tộc hoa anh đào.Lúc này nàng vẫn mặc chiếc váy màu trắng ngà kia,chiếc váy kiểu mốt mới hơi bó sát người, dài không đến đầu gối, phần trên được cô-lê một đường xung quanh người ,làm cho chiếc váy chun trông bộ ngực có vẻ nâng cao hơn, ở đai lưng được thiết kế một chiếc phéc-mơ-tuy buộc lại thành chiếc nơ nhỏ xinh xắn.Trông nàng càng đẹp hơn, kiêu xa hơn khi nàng khoác lên người bộ váy này,dưới lớp vải mỏng manh kia từng làn da thịt trắng sáng của nàng như ẩn như hiện ra bên ngoài. Thật là gợi cảm! một nét đẹp Á Đông thật hoàn hảo được kết hợp giữa hai dòng máu Việt -Nhật.
Tôi đang nằm ôm Đào trên giường cảm thấy có chút khát nước lên tôi dặn nàng cứ nằm nguyên đây chờ tôi quay lại. Tại vì tôi không muốn nàng phải chịu khổ, chẳng qua tôi cũng biết người phụ nữ sẽ như thế nào nếu lần đầu tiên bị con cặc tôi đút vào.Rất sướng nhưng cũng rất đau ! Không muốn nàng phải đứng dậy mà cử động để cho cái âm đạo đang bỏng rát kia của nàng gây đau đớn, tôi nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu, vừa xuống tôi vừa ngâm nga một bài hát của Đàm Vĩnh Hưng mà tôi yêu thích. Đi qua phòng khách tôi tiến đến khu làm bếp, chợt nghe tiếng xào nấu vọng lại bên tai, tôi tò mò đoán xem người phụ nữ khi nãy đã rình chúng tôi đụ nhau này là ai?
Bước nhẹ nhàng tới cửa khu làm bếp, tôi thấy thân hình của một người phụ nữ độ tuổi thanh niên, một cái hình dáng yểu điệu đẫy đà. Cặp mông phong mãn, tròn xoe đang nhổng cao lên như muốn xé toang lớp mỏng manh kia mà phô bày ra ngoài.Cả thân hình cao ráo, đầy đặn, nhìn những đường cong đang uốn lượn theo mỗi nhịp lắc lư kia, tôi tự nhủ thầm “ thật đẹp, thật hoàn mỹ,có lẽ trước giờ mình chưa từng gặp một người đàn bà nào bộ dáng như thế này cả !”.Mái tóc đen buông xoã chảy xuống tới hông nhìn như một dải ngân hà mênh mang huyền bí,phía dưới một cặp đùi mũm mĩm thon dài thẳng xuống tới gót chân, đôi bàn chân thon nhỏ, tinh tế thỉng thoảng lại hơi kiễng lên lấy một chút gia vị để chêm nếm làm cho cặp mông bên trên càng lắc lư dữ tợn hơn.Một vẻ đẹp hoàn mỹ đập vào tầm mắt tôi, có chút sững sờ lại, tôi nínthở không dám phát ra tiếng động nhỏ nào. Sợ rằng ,chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi, tôi sẽ không thể chiêm ngưỡng tiếp cái vẻ đẹp hoàn mỹ của thân hình người phụ nữ kia.
Cái giá bày gia vị trong phòng bếp treo hơi cao, Thùy Linh mỗi lần lấy thứ gì đó phải hơi kiễng đôi chân nhỏ xinh kia của nàng lên, vươn tay với lấy hộp đựng tiêu,tra thêm chút gia vị phụ trợ nữa là món ăn này có thể hoàn thành rồi. Trưa nay nàng nấu món trứng hấp “ Mushi” kiểu nhật bản, thường thì ở nhật gia vị chủ yếu của món này là trứng, cá măng trắng, thịt tôm, thịt gà, chả, và ớt cay loại nhât bản nữa.Cũng bởi vì ở việt nam không nhập khẩu cái loại ớt này, mà nàng phải dung hạt tiêu để thay thế gia vị phụ trợ này.Loay hoay với lọ hạt tiêu xuống ,chẳng may thế nào cái lọ nhỏ ấy hình như lần trước ai đã dùng mà quên không đậy lắp lại, cho nên lúc Thùy Linh với tay cầm lấy cái lắp lọ, cả chiếc lọ trượt ra ngoài giá đỡ gia vị mà đổ xuống nền nhà.Lọ hạt tiêu đổ xuống, bụi tiêu bay tung toé trong không khí, phảng phất bay vào mắt nàng một chút làm cho đôi mắt đen huyền ảo kia nhắm chặt lại, hai tay khua lung tung tìm đến bàn ăn. Tôi đứng đằng sau cách đó không mấy bước chân cho nên cũng hít phải một ít bụi tiêu ho lên sằng sặc :
Khụ..khụ..khụ.. ụ.. ụ….!
Ai thế ?…. Thùy Linh hai mắt nhắm chặt ,bàn tay sờ soạng loạn lên trong không trung,giật mình hỏi.
Dạ, em là bạn của Đào, hôm nay có việc đưa Đào về nên ở lại đây chơi một chút ! Chị co làm sao không vậy? Có cần em giúp chuyện gì không?… Tôi nhanh nhẩu đáp để lấp liếm chị, cho chị không hỏi chuyện tại sao ,lúc này tôi lại đứng đây !
Một giọng oanh vàng, nhỏ nhẹ cất lên :
Ah, em là bạn trai Đào đó hả! Chị bị bụi tiêu bay một ít vào mắt rồi ! Em giúp chị với..i.i
Tôi nhanh nhẹn tiến đến gần bên nàng, khẽ đỡ lấy khuôn mặt yêu kiều của nàng lên nói :
Cho phép em xem giúp chị! Xem có làm sao không ?
Thùy Linh hơi ngượng ngùng gật đầu, nàng không nghĩ tôi lại có hành động như vậy.Mặc dù vậy nhưng quả thật lúc này tôi không có ý nghĩ bậy bạ gì với nàng, khẽ vuốt mí mắt của Thùy Linh, tôi hơi kéo nhẹ ra một chút và thổi mạnh vài cái. Hơi thở nam nhân mạnh mẽ, ấm áp của tôi phả vào da mặt nàng, dường như lúc đó tôi cảm giác được cả người nàng như nổi lên một lớp da gà rờn rợn.Tôi chạy vào buồng tắm ngay trong nội thất khu bếp, kéo lấy một tắm khăn mặt rồi xả cho ướt sũng nước để mang ra ngoài cho Thùy Linh lau mắt.Bàn tay trắng nón vươn ra cầm lấy chiếc khăn mặt khẽ day day vào mí mắt, vừa xuýt xoa nói :
Cám ơn em nha ! Ai da, cái hạt tiêu này cay quá ah ! Chị yêu kiều khẽ kêu một tiếng rồi hỏi tôi :
Em tên gì vậy?Hai đứa quen nhau lâu chưa !
Nghe chị hỏi vậy, tôi biết chị đã hiểu lầm tôi thành bạn trai Đào rồi,chắc có lẽ vừa rồi ở trên lầu thấy hai chúng tôi đụ nhau dữ dội như vậy cho nên nàng mới tưởng tôi là bạn trai của Đào. Haiizz, sự đời khong thể theo mắt thường mà đoán định a! Cảm thán thở ra một hơi tôi nói với chị :
– Em tên Dũng chị ạ! Nhà gần đây thôi, chúng em cũng quen nhau gần một năm rồi!
–
– Vậy hử em ! Sao mà hôm nay mới tới nhà chơi thế,nhỏ Đào nó làm khó em phải không?
Không, Đào có gì mà làm khó em đâu, tại em cũng bận đợt vừa rồi thi cử đại học, haiiz cũng bận đầu tắp mặt tối luôn chị ạ!
Uhm ! Vậy hôm nay Dũng mới đến nhà chơi, hay là ở đây ăn cơm nha, hôm nay chị rảnh nên làm món Nhật nè, em ở lại nếm thử xem tay nghề chị có bằng mẹ em không ? Mà lát nữa mẹ Đào cũng về giờ đấy,ở lại chào hỏi mẹ vợ luôn chứ?
Không ngờ rằng chị thẳng thắn mời tôi ở lại dùng cơm,cho nên tôi hơi sựng người lại.Thùy Linh tưởng tôi từ chối chị nhíu mày khẽ nói :
Hay là chê đồ chị nấu phải không? Hừ hừ , cẩn thận không qua được cửa chị là hết đường tới tiếp với nhỏ Đào nha! Hi hi.
Nhìn Thùy Linh vui vẻ trêu đùa tôi, trong lòng tôi rộn ràng cả lên, vui vẻ mà đáp lại :
Em chỉ sợ chị nấu ăn ngon quá ! Bây giờ mà được ăn, sau này nhỡ không có được ăn ngon như thế thì phải làm sao đây ?
Tôi chỉ vui vẻ đáp lại một câu không nghĩ ngợi gì, nhưng Thùy Linh không nghĩ đơn giản thế. Trong lòng nàng thầm nghĩ rằng tôi đang tín hiệu với nàng. Có lẽ do xa chồng lâu ngày quá, sự đòi hỏi về tâm hồn lẫn như thể xác đã được kìm nén bấy lâu trong thâm tâm của nàng ,cho nên dẫn đến việc gần đây nàng hay suy nghĩ bậy bạ.Khi thấy tôi đáp lại như thế, Thùy Linh hai má đỏ bừng, ập ờ cho qua chuyện rồi bảo tôi lên gọi nhỏ Đào xuống chuẩn bị, đợi Mẹ về là cả nhà dùng cơm luôn.