Đã từ lâu, thỉng thoãng Thoa nằm mơ có những cơn ác mộng lạ kỳ. Nàng nhớ là ngay từ lúc về làm vợ Hiếu, ngay sau đêm tân hôn, âm hộ nàng đau đớn, một bên vai nàng có dấu cắn lằn vết, nàng hơi giận Hiếu, không cho chàng đụng vào người nàng cả hai tuần sau đó, tuy nhiên nàng vẫn không hỏi rõ chồng về việc xảy ra đêm đó. Gần mười tháng sau đó nàng sanh ra bé Ti, con gái đồng lòng của hai người, nếu tính cho đúng, nàng đã mang thai trong đêm tân hôn đó.
Có lúc trong đêm ngũ say, Thoa nghe như có tiếng người xa thăm thẳm từ một nơi nào đó “Em…đả ….hiếp…chị…được..rồi…chị ..Thoa.. ơi..” “Anh..Hiếu ….ơi…
Em…đả….phá…trinh…chị…Thoa…rồi…”. Mỗi lần như vậy, Thoa giật mình tỉnh giấc, ước đẩm mồ hôi. Trong lòng nàng kinh sợ đầy nghi vấn, sau đó nàng để ý đến hành động, cử chỉ của Dũng, em chồng nàng. Thoa thấy Dũng luôn luôn kính trọng nàng, có thể nói là hơi sợ nàng như một đứa em nhỏ, dù là không có Hiếu ở trước mặt, nỗi lo sợ và nghi ngờ giảm dần đi, nàng nghỉ Dũng là đứa em tốt, hiền lành không giống như Trâm.
Trâm và Thoa vốn là bạn học lúc còn học trung học, hai người rất thân và thương mến nhau. Nhưng khi trờ thành chị dâu của Trâm, Thoa không thích tính tình phóng túng, ham mê vật chất của cô em chồng, đã hơn một lần nàng nói nặng nói nhẹ Trâm, khiến Trâm xấu hổ mắc cở. Từ đó hai người ít nói chuyện với nhau.