Trâm nằm thừ người ra trên giường, đầu óc nàng xoay cuồn, có những lúc nàng muốn chết đi cho rồi. Kể từ cái hôm bị Dũng, em trai nàng, hảm hiếp, với sự đồng lõa cùa Tuấn, người yêu Trâm, hơn tháng nay, tan sở làm nàng về nhà rồi chung vào phòng, không đi đâu hết. Cha Mạ Trâm tưởng nàng buồn vì cái chết của người bạn học củ bị đụng xe cách đây mấy tuần. Trâm gầy hẳn đi, thật ra lòng nàng như lửa đốt, tháng này nàng vẫn chưa có kinh. Tuy có thường đi khám bệnh khi còn ăn nằm với Tuấn, nhưng chưa bao giờ trễ như kỳ này. Nàng lại không phải là con gái mất nết, bỏ nhà đi hoang, gia đình nàng rất trong mặt mũi, càng nghĩ Trâm càng sợ.
Đã mấy lần nàng định gọi Tuấn để hắn giúp đở nàng cách thức giải quyết, nhưng nghĩ lại chuyện hôm đó, nàng căm hận Tuấn, nàng ghét Dũng em nàng, nhưng nàng hận Tuấn, hắn là người nàng yêu mến nhất, hy sinh tất cả những gì quí giá nhất của người con gái cho hắn, nhưng hắn lại sắp xếp để cho Dũng, em ruột nàng làm nhục nàng. Trâm còn nhớ rất rỏ gương mặt thật dâm ô của Tuấn khi hắn khuyến khích em nàng ĐỤ nàng thật mạnh, thì ra hắn chỉ coi nàng như một con điếm để thỏa mãn thú tính. Nàng cho là tất cả mọi lổi lầm bắt đầu từ Tuấn hết, trong thâm tâm Trâm quyết tâm trả mối thù này, làm cho gia đình hắn phải tan nát mới được. Từ yêu biến đồi ra hận.