Anh lập tức được linh tính báo rằng đây là một chuyện hệ trọng mà vì nó gia đình anh đã gởi điện gọi anh về. Chớ cho anh yên vị, ông Đại mới nhấp một ngụm trà:
– Con thấy chị Thái Bình thế nào?
– Dạ?
– Chị có tốt với con không?
– Dạ, tốt ạ. Trần lí nhí.
– Chị ấy có xinh đẹp không?
– Dạ.
Ông Đại dồn dập hỏi Trần như chỉ sợ anh trả lời “không”:
– Chuyện là thế này, chị con lấy anh Quang đã hai năm rồi mà không có con. Cả nhà ta, ai cũng mong anh chị có cháu?
Ông Đại nuốt khan nước bọt:
– Chị Thanh Bình muốn ly dị?
– Ly dị thì ly dị chứ sao? Trần vớt vát yếu ớt vì anh biết chị Thanh Bình xinh đẹp nhất làng này, ngày chị về làm dâu nhà này, tụi trai làng tiếc ngẩn ngơ; bây giờ chị ly dị thì còn ai muốn lấy Quang nữa.
Ông Đại như đoán được suy nghĩ của anh:
– Bây giờ bố xin con, con hãy giúp anh chị
– Không được. làm như thế là loạn luân – Trần nói không ra hơi.
– Thằng này quên ơn cả Tổ tiên, mày dám chỉ trích cả Tổ tiên sao? Ngày xưa, mấy anh em người ta còn lấy chung vợ thì sao? Ông Đại nổi cáu: Mày đừng lấy chữ nghĩa ở trường ra để dạy tao.
Trần nhìn mẹ cầu cứu, bà vẫn im lặng, nhưng qua ánh mắt của bà, anh biết rằng bà đồng tình với bố anh và đây là việc cả gia đình anh đã bàn bạc kỹ.