Tôi không thể ngủ lại được nữa. Đồng hồ khoảng vào 2 giờ rưỡi sáng gì đó. Tôi buồn quá. Tôi khóc rồi ngủ thiếp đi. Tôi cũng tưởng thế là xong nào ngờ tôi lại giật mình vào nữa đêm nữa. Tôi nhớ lại chuyện đầu hôm. Và hỡi ơi. Tôi lại thấy hai đứa nó lại quấn với nhau trong chiếc mền nữa. Tôi không biết là tôi ngủ được bao lâu và không biết lúc đó là mấy giờ. Tôi lại quan sát hai đứa nó trong chiếc mền động đậy. Tôi không ngờ rằng con Trinh lại chấp nhận làm như thế với anh Hùng. Tại sao lúc trước nó lại khăng khăng không cho tôi đụng vào người nó dù chỉ một lần. Còn anh Hùng, tại sao lại có thể làm như thế với cô cháu vợ được chứ? anh đã có vợ rồi! thiếu thốn gì như tôi mà lại dụ dỗ một đứa con gái trẻ như vậy? Hình như tôi không đủ tài nghệ để làm con Trinh chấp nhận tôi.
Tôi không biết rồi đây anh Hùng có phá trinh con Trinh hay không? Kể từ cái ngày đó, tôi không còn ham muốn gì với con Trinh nữa. Tôi không còn thiện cảm với anh Hùng như ngày xưa nữa. Tôi cũng nhận thức rằng tôi đã hết sức tồi tệ vì những ham muốn đầu đời đó. Tôi có một mặc cảm lâu dài như một vết thương âm ỉ. Rồi thì con Trinh cũng lấy chồng và tôi cũng lấy vợ nhưng những hình ảnh ngày xưa thỉnh thoảng cứ hiện về nhắc nhở tôi phải sống một cuộc sống đàng hoàng hơn. Tôi phải giáo dục con cái của tôi chu đáo hơn để tránh những điều đáng tiếc mà những người lớn như tôi và anh Hùng đã sa vào.