VN88 VN88

Truyện Người Lớn 18+ Gặp Gỡ

Khi nàng bước ngang trước mặt, cái bóng người đó cất tiếng : “Chưa gặp em anh vẫn nghĩ rằng, Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng, Mắt xanh là bóng dừa hoang dại, Âu yếm nhìn anh không nói năn…” Không phải tiếng nói mà là tiếng hát khẽ trầm ấm lôi nàng trở về với hiện tại. Nàng tháo mắt kiếng lấy tay che mắt nheo nhìn về hướng đó thì thấy người đàn ông đứng lù lù.

– Việt Nam hả ?… Làm người ta giật mình !

Nàng chợt thấy hơi mắc cỡ vì đã hỏi một câu thừa thải. Anh chàng này nàng đã thấy qua hồi tối hôm ở bar của khu nghỉ mát. Anh chàng làm việc ở đó, phụ tá quản lý thì phải, cao lớn, bảnh trai, da ngâm ngâm vì ở đảo nắng. Thật không nghĩ tới người Việt mình bây giờ cũng có mặt ở khắp nơi. Bất giác nàng cũng cảm thấy vui vui… Cái anh chàng này mặt có nét gì đó “an ác”, có lẽ tại môi mỏng chăng ?… Nhưng lúc cười thì lại thấy hiền, nàng cảm thấy ấm áp… Ít nhất không thấy nham hiểm, nếu không ở chỗ đảo lạ này cũng sợ chứ.

Chàng cười, tiếng vang ấm từ cổ :

– Vậy hả, mình cũng thường làm mấy người khách giật mình, nhất là khách Việt, hềhề… Mình tên Long.

Đúng thế, nàng hiểu tại sao Long có thể làm cho người ta giật mình, tỉ như đang lạc trên đảo hoang mà gặp một anh chàng cũng người Việt, lại bảnh trai, tuy cao lớn nhưng chàng tỏa ra một cái hào quang gì đó dịu dàng, làm người ta có cảm tình. Nàng cảm thấy ấm áp…

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.