Đặt vợ nằm xuống chiếu, Tây vội lấy cái đèn, để ngay “bu nó” và bảo:
– Mình đừng động đậy nhá, để anh coi một tí nhá .
Lãng thấy chồng hôm nay lạ quá, nhưng vì tò mò nên nghe theo liền .
Dưới ánh đèn, Tây thấy chim vợ no tròn, chùm lông đen mịn, mượt mà, nhìn cũng hấp dẫn không thua gì Vàng . Khoái chí, Tây vạch hai mép chim ra thì lại thấy trong, còn hai mép hồng nhỏ, mỏng nữa, lấy tay len giữa hai mép thì có một hạt nhỏ, đỏ, ấm chính giữa, lấy tay rà vào hạt nhỏ, người Lãng bỗng nảy nên, biết là chỗ đó làm Lãng sướng nên Tây bắt đầu nhẹ nhàng rà tới, rà lui, Lãng không chịu được nữa, bắt đầu khe khẽ rên và nói:
– Mình ơi, mình thương em đi, thương em đi mình …
Mới vừa dốc vào Vàng những giọt cuối cùng nên rất mệt, nhưng khi nghe vợ rên rỉ, Tây cũng không cầm lòng được , bèn cởi quần ra và hẩy hẩy cu vào chim vợ … Hẩy bao nhiêu, Lãng hứng bấy nhiêu, hẩy tới đâu, Lãng hứng tới đó … Đúng là “chơi” một lần, học một sàng khôn!
Sáng hôm sau, phú ông kêu tây vào văn phòng, khoá cửa chặt và bảo:
– ngồi đi .
Tây nghĩ tới Vàng mà sợ xanh mặt, vội ngồi xuống.
Phú ông đằng hắng và hỏi:
– đêm qua mày với bà làm gì ?
– Dạ, con dỗ bà như ông dạy
– dỗ làm saỏ
– Dạ là … làm cho bà nín
– Nín thế nào ?
– Dạ …
– Thế nào ? Nói thật thì ông tha, chứ mà dối quanh thì ông tính sổ đấy nhá!