– anh Tây, anh bao nhiêu tuổi ?
– dạ bẩm ngài, con 35 ạ .
– làm nghề gì ?
– Dạ con coi phu xe cho Thầy Độ làng bên ạ
– có vợ con gì chưa ?
– Dạ có vợ và 3 con ạ .
– con bao tuổi
– Dạ, 8, 6, 4 ạ
…
Sau một lúc hỏi han xong, phú ông bèn bảo: anh Tây vào phòng kia, cởi hết quần áo ra, cho bà và ông coi có bịnh hoạn gì không, sau đó tới anh Đông, cũng làm y như vậy .Anh Tây, ngại ngùng, nhưng biết sao được, chả lẽ chỉ vì cái chuyện cởi quần áo mà lại bỏ mất cơ hội nghìn vàng này sao ? Nghĩ thế, nên anh rất tự tin, bước vào phòng . Lúc này các cô và các cậu đã bị phú ông cho về nhà, nên, ban giám sát, chỉ còn lại ông và ba bà lớn nhỏ . Lúc anh Tây vừa cởi áo ra, thì ba bà đều mắt sáng rỡ nhìn vào hạ bộ anh Tây, với cái vòi voi thật dài, thật to, và những đường gân trên bắp thịt, cứ cuồn cuộn gọi mời . Không ai bảo ai, cả ba bà đều ngấm ngầm chọn anh Tây . Đến lượt anh Đông, tuy vòi không dài bằng, nhưng nước da đen sạm của anh cũng chứng tỏ anh là người khoẻ mạnh và năng nổ . Tuy vậy, khi bàn bạc, cả 3 bà đều quyết định chọn anh Tây .
Ngày hôm sau, gia đình anh Tây được cấp cho một căn nhà cách nhà phú ông 10 mét. Từ đó, họ được xem như người nhà, không phân biệt giàu sang.
Vào một tối giông bão, anh Tây vừa cộng sổ lúa gạo xong, thì cô ba gọi vào phòng và hỏi: Tây này, Tây có thấy ông của mợ đâu không ? anh Tây thật thà: hình như ông đang bên mợ hai đấy ạ, ông có nhắn con là bảo mợ, đêm nay, ông về trễ . Cô Ba thở dài, mắt long lanh: Chung chồng khổ lắm Tây ơi … chưa nói dứt câu, những giọt nước mắt đã tuôntrào .