Động lòng, tây lau nước mắt cho cô Ba và bảo: Thôi, mợ nghỉ đi, đừng khóc, tối ông về . Cô ba nhân dịp Tây đụng vào mình nên ngả hẳn vào ngực Tây thì thầm: Tây ơi, em khổ lắm, đừng gọi em là mợ xưng con khi có hai mình , chỉ xưng hô thế khi có người xung quanh thôi Tây nhá . Vừa nói, tay cô vừa vuốt ve bẹn hán của Tây . Trai sung, gặp bàn tay điệu nghệ, mềm mại đụng vào, thằng nhỏ của Tây nhảy dựng như phải bùa . Tây đỏ cả mặt không biết nói sao, thoái lui thì tiếc và đứng yên thì họa . Do vậy, Tây nắm lấy tay cô và bảo: Chắc cô sốt nên tâm thần bất ổn, để Tây dìu mợ vào dường nhá . “vào giường”, hai tiếng nghe đê mê chi lạ, thế là cô Ba chịu liền . Nhưng, có lẽ trời không ban, nên vừa lúc đó, Hiền, con gái lớn của mợ chạy vào nhà và gọi:
– Mẹ ơi, Thày bảo Mẹ nấu trà đợi Thày đấy .
Nghe tiếng con, cả cô ba và Tây đều sợ xanh mặt, may sao, Hiền ngây thơ bảo:
A, có anh Tây ở đây thì tiện quá, anh Tây ơi, anh tây qua phòng Hiền, dời dùm Hiền cái giường ra góc khác, vì hiện giờ, nó nằm kế cửa sổ, đêm lạnh quá, Hiền ngủ không được . Chụp lấy cơ hội, tây liền đi theo Hiền, mặc cô ba ngơ ngác, tiếc rẻ qua ánh nhìn .
Phòng Hiền cách phòng cô ba 1 dãy hành lang, nơi này, rất hiếm khi Tây được đặt chân tới do đó, từ cây cối, đến cách trang trí đều rất lạ đối với Tây . Hiền năm nay 16 tuổi, ngực hoa cau, dáng thon, tóc dài, uyển chuyển . Khi bước, cả thân hình Hiền cùng bước, ngực lên xuống sau lớp vải lục mỏng. Mông ẩn hiện như núi, như trăng . tây như ngườimất hồn, một tay bị Hiền kéo, còn tay kia, vén những lá cây mọc loà xaò trước mặt . Phòng Hiền được chưng bày rất giản dị, 1 đàn tì bà, một đàn tranh và bộ bàn ghế tiêp khách . kế đó, là phòng ngủ, được ngăn bởi một lớp lụa đào rất thơ …