Càng lịch lãm ít nói bao nhiêu khi ở Hảng thì ngược lại Minh lại như loài thú dữ, điên cuồng & dâm dật bấy nhiêu khi ở nhà với nàng, không hiểu do cái nghề tính tính toán toán ghi ghi chép đó làm cho cái đầu của Minh có vấn đề không nữa.
Những nếp nhăn trên khuôn mặt điển trai của Hải lại hằn lên những vết thời gian không thể nào xóa đi, không biết Hải đang nghĩ gì! Nhưng có một điều Mộng Cầm rất rỏ dưới những nếp nhăn hằn theo năm tháng của Hải:- Chàng vẫn yêu Nàng!!!
Những sự thay đổi trên khuôn mặt đó đã nói lên sự ‘Hỷ, Nộ, Ái, Ố’ trong người chàng đã thể hiện qua từng lời ru ngọt ngào mà nàng đang kể lại & tâm sự cùng chàng.
Cầm lấy! Hải cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộng Cầm & rút nhẹ chiếc khăn giấy trên bàn đưa nàng rồi tiếp:- Giọt Lệ Sầu ! :- Hải nói, Anh cứ nghĩ rằng em không bao giờ rơi lệ tại cái xứ chết tiệt này, ở nơi mà em đã nghĩ rằng sẽ mang đến cho em những điều hạnh phúc nhất, sung sướng nhất & nó sẽ dâng tặng cho em tất cả. Vì Anh rất hiểu rất rỏ cái “Tôi” trong em, nên Anh phải ngậm ngùi & lặng lẽ ra đi không một từ biệt. Anh thật rất ân hận đã gửi gắm em nhầm chổ, Người bạn mà anh yêu quý nhất & bây giờ chỉ là quá khứ đối với anh.
– Số phận! Nàng đáp.