– Không – thuật ngữ ‘Số phận’ do con người tạo nên nó chỉ là thuật ngữ hư cấu, tự an ủi lấy bản thân khi gặp những chuyện không làm cho cái “tôi” của chính mình thỏa mãn nó chỉ giành cho những con người yếu đuối mà thôi & rồi cứ lấy “Trời – Phật” ra để trách moóc.
– Thế bao năm qua Anh sống thế nào? ở đâu? Anh … Anh… đã lập gia đình chưa? Nàng hỏi.
Động tác quen thuộc trên môi, Hải từ từ nhã những làn khói tròn quyện lẫn vào nhau bay vào không khí rồi… từ tan biến vào cỏi hư vô như cuộc đời chàng. Một cuộc đời phiêu bạt giang hồ rày đây mai đó không biết ra sao…
Sau chuyến bay dài không hề chợp mắt bổng một giọng nữ tiếp viên tai:- Phi cơ đang giảm dần độ cao chuẩn bị hạ cánh xin Quý khách ngồi yên tại chổ & kiểm tra dây an toàn… Dòng suy tư bổng cắt ngang chợt tỉnh lại:- Cám ơn, Hải đáp. Vội vàng với lấy cái dây đai an toàn khóa lại với nhau.
– Cô cho hỏi văn phòng đại diện hảng USP nằm ở tầng nào?
– Xin chào! Anh ra cái máy monitor đằng kiểm tra giùm nhé.
– Àh! đây rồi tầng 25 … phòng ….
– Xin mời vào! Anh cần gì
– Daniel (Hải) nhân viên từ Văn phòng chính chuyển sang Singpore làm việc:- Hải đáp. Cô cho tôi gặp Bà Susan Palsson…
– Cô thư ký bổng cười lên:- Gì, ‘Bà’ hả – Anh nhầm rồi chỉ ‘Cô’ thôi. Nếu Susan mà nghe được anh gọi bằng ‘Bà’ chắc ngày mai anh phải bay ngược về US để làm – Không chừng anh bị sa thải luôn đó. HeHe… đang chờ anh trong phòng đó.