“Vâng” cho em xin một café giống anh đi. Và Nàng ngồi xuống đối diện Hải.
“Em thay đổi nhiều quá” Hải nói, và quan sát Mộng Cầm, ánh mắt long lanh hồ hởi như thuở nào. “Gái một con trông mòn con mắt” ông bà ta quả không sai. Anh chưa bao giờ thấy em hồng hào như hôm nay.
“Thật ư ?” – Nàng bỏ khăn quàng cổ xuống, nhưng em thấy mình không được khoẻ lắm. Thời tiết này làm em không chịu nổi, anh biết mà”
“Ứ nhỉ em không thích cái lạnh…”
“Ghét nữa là đằng khác”. Nàng chợt rùng mình. Và điều tồi tệ nhất là nó làm cho người đã già lại cảm thấy mình trẻ… Nhưng anh cũng thế mà, anh rất ghét cái lạnh nên đã đăng ký với Hảng làm luôn tại Việt Nam đó còn gì !!!
Hải đột nhiên cắt ngang: – “Xin lỗi em” kèm theo ánh mắt u buồn oán hận. Nhưng trong tâm trí Hải vẫn còn in đậm hình bóng của Mộng Cầm… trong ba năm qua.
Hải hồi tưởng lại ba năm về trước và một điều không bao giờ thay đổi – đó là giọng nói miền Bắc pha lẫn miền Trung của Nàng – tuyệt vời – và cách nói đầy lôi cuốn. Hải thường tự nhủ và không thể nào hiểu được làm sao cái giọng nói ấy lại cứ ám ảnh tâm trí Hải suốt ba năm qua…
Hải nhớ lại buổi đầu tiên gặp Mộng Cầm tại New Garden, Mộng cầm vô cùng ngạc nhiên khi Hải chẳng biết tên & tí gì về các loài hoa cả. Cho đến bây giờ Hải nhớ lại anh vẫn chưa thể hiểu hết những gì Mộng Cầm đã nói hôm ấy. Nhưng mỗi khi trời đẹp & ấm áp, và khi anh bất chợt nhìn thấy những sắc màu tươi sáng, thì kỳ diệu thay, Hải lại nghe giọng nói ngọt ngào văng vẳng bên tai: “Hoa phong lữ này, hoa vạn thọ này, cỏ roi ngựa nữa nè…” Và dường như đó là ba từ còn đọng lại trong trí nhớ của Hải mãi, trong tất cả những gì thuộc về cái ngôn ngữ tuyệt trần của lãng quên ấy…