Tới một hôm kia, cô giáo chính vắng mặt, thầy giáo phụ còn đang thực tập, cho cả lớp ngồi tự do vừa nửa làm bài, nửa .. tán dóc. Nàng với tay sang, viết lên trang vở của tôi một câu: “I am so bored.” Tôi không nhớ rõ cuộc đàm luận bắt đầu ra sao, nhưng qua vài lời thì thầm, tôi được biết thêm về tình trạng gia đình của nàng. Người cha của nàng là một sĩ quan cao cấp, đã chết trận trong lúc loạn nước năm 75, khi nàng còn bé. Nàng vẫn luôn mong ước có một phép lạ nào cho nàng được nhìn lại, được biết tới ông bố của mình. Cái câu nói thật là thật lòng ấy tới bây giờ tôi vẫn không quên. Sau một giây phút im lặng, nàng đã khắc phục lại tâm thần, nàng cười toe đổi câu chuyện trò qua mục khác. Nàng làm lơ như nàng không hề nói cái chuyện ấy với tôi.
Từ đó trở đi, tự nhiên nàng tỏ ra thân mật với tôi “physically”. Lâu lâu nàng chán học nàng giả bộ dựa đầu lên vai tôi. Khi nàng bị điểm xấu nàng ôm nhẹ lấy tôi, áp trán vô ngực tôi. Cơ hội để tôi tỏ lòng đã tới, thế mà tôi có làm ăn trò trống gì không? Không, trong lòng tôi vừa nhát gái, vừa sợ sệt gì đó. Tôi không biết có phải cái lòng ngoan đạo đã ảnh hưởng tới tôi chăng? Vậy mà tôi vẫn nghĩ tới nàng. Hằng đêm, tôi tưởng tượng tới những giây phút mê ly giữa “nàng” và tôi trong cái đầu óc đen tối.