Vậy mà số trời không thoát. Sáng đó tôi cúp lớp đi cà nhỏng ngoài phố. Nghĩ là giờ này con bé đang ở lớp nên tôi nhảy chưn sáo rất vui. Ai dè tiếng xe ghé xoẹt vào làm tôi hết hồn, còi xe bóp ti toe, tôi nghĩ mình lẩn thẩn đi dưới lòng đường nên gây xi nẹc cho người lái. Tôi chờ cái ngón tay giữa đưa thẳng lên trời làm dấu hiệu chửi rủa, nhưng chỉ nghe giọng líu ta líu tít.
Con nhỏ mừng chụp được tôi như bắt được túi vàng ai đánh rớt. Nó mở toác cửa xe hối tôi lên, tôi còn chần chừ thì tiếng còi các xe bị nghẽn kêu inh ỏi. Con nhỏ rất lì, chẳng kể gì lịch sự, làm tôi bị những tia nhìn xoi mói, tức muốn chết. Nhỏ ta tía lia cái miệng: mày lên đi, đừng để người khác bất mãn vì cảnh xe kẹt tùm lum.
Tôi lắc đầu vọt lên cho rồi, chịu thua số phận dành cho mình một cách miễn cưỡng. Con nhỏ đảo tay lái vọt ra, vừa dặn tôi cài dây an toàn vừa hí hửng như phú lít tóm được tên ăn trộm. Nó ti toe bảo tôi: tại sao mày bỏ học, tại sao mày trốn tao. Nó nói không đợi miệng mọc da non, như sợ tôi không cho nó nói.
Tôi nhìn khuôn ngực nó phập phồng mà ớn. Nó giận càng làm cho cặp vú độn đầy lên, cái áo của nó mặc chệch choạc muốn rách toạc ra. Tôi phải quay vội đi để tránh sự khiêu khích của hai trái đào nhún nhảy. Nó hét lên: tại sao mày chợt kín tiếng vậy. Tao hỏi mày tao làm gì để mày buồn, ít nhứt mày phải nói rõ lý do rồi bỏ đi cũng được mà.