Tôi vẫn ngậm tăm. Con nhỏ sùng vừa lái xe một tay, vừa đấm tôi thùm thụp. Nó tru tréo như con vật bị ví đuổi. Tôi chỉ còn biết thở dài từng hồi. Con nhỏ càng cáu bẳn nên rẹt xe vào khoảng dành cho xe đậu khẩn cấp rồi mở dây an toàn đè tôi ngấu nghiến hôn. Tôi tảng thần luôn, sợ vô cùng tât ẩu của con bé, kiểu này mà tuần tra xa lộ hay cảnh sát bắt gặp hẳn hai đứa lôi thôi dữ. Tôi vung hai tay cố đẩy nó ra thì nó càng vùng vẫy đè không cho tôi thoát.
Ba mươi sáu chước chi bằng hôn lại mẹ nó cho rồi, còn tìm cách mà vọt, chớ lằng nhằng lửi nhửi chỉ tổ nó hung hăng thêm. Tôi bèn kềm hai tay nó lại hôn ngấu nghiến môi nó, lùa sâu lưỡi tôi vào chà trên hàm răng và kéo lưỡi nó quyện vào mồm. Con nhỏ say sưa nhắm tịt mắt lại, trệu trạo nuốt lấy lưỡi tôi hả hê.
Đợi con nhỏ vừa lòng, tôi bỏ buông nó ra và biểu: thôi lái xe đi, đứng đây lâu bị ghi tích kệt bây giờ. Con nhỏ nhún vai nhưng cũng lái vòng xe chạy đi. Trời trở nắng gay gắt, cái nóng òa ập vào làm tôi nóng rực người, tôi hét inh lên: mày quay kiếng xe xuống, tao chết ngộp rồi.
Con nhỏ bực nên xà lơ, cứ lái rẹt rẹt, đếch thèm nghe theo lời yêu cầu của tôi. Tôi cũng chẳng cần, nên tự tìm nút bấm hạ cửa kính phía tôi xuống. Gió ào vào thổi tung mái tóc con nhỏ, bung xung như mớ giẻ. Tôi đặt tay lên đùi nó bóp nhẹ dỗ: mày tìm chỗ nào đậu xe lại, tụi mình nói chuyện.