Con nhỏ rất bén nhạy nên hiểu cái nhìn thóc mách của tôi. Nó ỏn ẻn kéo cái cổ áo cao lên và nói: tụi tao đứa nào cũng đầy đặn như vậy hết. Rồi nó kéo cái ghế ngồi ngay cạnh tôi. Tôi còn học mẹ gì nổi, đầu cứ quầng quầng bởi cái vòng no của mớ mỡ nhung nhúc của hai cái vú. Tôi thở dài ào ào.
Con nhỏ ngồi tréo ngoảy hai giò lên, mẹ cha nó, tôi đang hụt hơi vì khoảng ngực, chới với như té giếng thì giờ lại hơ hớ cặp đùi như đôi ngà voi của nó đập chát chúa vào mắt tôi. Tôi phải than van: học ở đây tao học không vô và muốn đứng lên. Con nhỏ chất vấn tôi: tao cản trở mày hả. Tôi đáp: hổng phải, nhưng nhìn cái mớ ngực với đùi mày, tao tối tăm mặt mày, thôi để bữa khác tao tới.
Con nhỏ cười rích rích như chuột. Cười đến rung cả bộ ngực đồ sộ và người cong vòng như con tôm luộc. Tôi lỉnh ra ngay, chạy như người đi trốn. Con nhỏ sững sờ, rồi phá ra cười ngặc nghẽo.
Tôi giận bỏ luôn hai buổi học và có ý định drop cái lớp khó nhá này. Bữa sau trở lại trường, tình cờ gặp con bé trong giờ break ở canteen, con nhỏ lăng xăng hỏi tôi lý do nghỉ học. Tôi chân thật đem ý kiến ra nói, nó khuyên tôi đừng nóng nảy, cứ tà tà theo học rồi có nó bên cạnh, mọi việc sẽ ổn thỏa.
Chưa gì con nhỏ ngồi xề xuống đối mặt với tôi ở cái bàn hai người trong canteen. Vẫn lù lù cặp vú ú na ú nần muốn chọc thủng mắt tôi ra. Tôi lúng túng bảo nó: mày làm ơn co người một chút, chứ mày ưỡn ngực ra, lỡ vú mày cắn mẹ nó yếm nhảy xổ ra thì tao đui mắt hết.